Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Thuyền Tới Đầu Cầu Tự Nhiên Thẳng

Thuyền Tới Đầu Cầu Tự Nhiên Thẳng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324940

Bình chọn: 9.00/10/494 lượt.

so với mớ bột trắng kia, cho đến một ngày, Diệp Khinh Chu đầu óc chợt nổ tung, cầm dao gọt trái cây trên bàn trà cứa lên cổ tay của mình. Nàng vẫn luôn là người sợ chết, chính là chứng rối loạn tâm lý này đã đem lại cho nàng vốn sợ bệnh sợ chết một sức mạnh để tự sát.

Có đôi khi, sự việc tốt hay xấu thật sự khó có thể định nghĩa.

Tỷ như việc bị Kiều Lạc ức hiếp làm cho Diệp Khinh Chu sinh ra tính nhẫn nhịn, lại tổng cũng sẽ không quá phận, tại thích hợp về sau hãy thu tay . Về sau nàng tự sát, phụ thân nàng tự sát, tự mình trải qua tử vong, tận mắt nhìn thấy tử vong, lại khiến cho nàng ham muốn sống, nàng luôn lo lắng hơi ga không đóng kỹ, cửa nhà không khóa, sợ thức ăn không sạch sẽ, mặc dù đối với người khác xem ra có chút hoang đường, nhưng nàng lại rất an tâm, hai năm sống một mình, rất ít khi đau ốm, cũng chưa từng xảy ra sự cố ngoài dự tính. Lại ví dụ như từ khi nàng phát bệnh ngay tại lễ tốt nghiệp, tất cả bạn bè cùng trường không ai thèm thăm hỏi, Diệp Khinh Chu mới hiểu được, lời Kiều Lạc nói trong lần gặp gỡ đầu tiên quả thật rất đúng, không có người nào yêu thích nàng, vì vậy nàng sống ngày càng thấp hèn, nịnh nọt thủ trưởng, trợ giúp đồng nghiệp , sống mà cứ phải nhìn mạt người khác mệt chết đi được, có điều nàng vẫn không thể không cố gắng, sao cho khỏi nuối tiếc.

Chỉ là có một việc, mặc dù Diệp Khinh Chu là người như vậy, nhưng cũng không thể tránh ở bóng tối phía sau ánh đèn, mà lại phát bệnh trước công chúng.

Như vậy có nghĩa là, là vô luận Diệp Khinh Chu cố gắng như thế nào, đều không thể đền bù, nàng thấp hèn cỡ nào, cũng không thể thay đổi được suy nghĩ của người xung quanh

Điều nàng một mực sợ hãi, lại vẫn cứ xảy ra.

Thời gian ngắn sau khi cha qua đời, bệnh của nàng phát tác nhiều lần, khi đó, mẹ của nàng luôn ở thành phố S ở với nàng. Bà mang việc này nói với chồng, hy vọng có thể tìm ra một phương pháp trị liệu, nhưng ông Kiều giỏi như vậy, cũng không có có thuốc để trị rối loạn tâm lý. Tâm bệnh cần tâm dược, tâm dược cho tâm bệnh của Diệp Khinh Chu là gì?

Về sau mẹ của nàng làm chủ mọi việc , bắt Diệp Khinh Chu đem công ty sang lại, bắt nàng triệt để tránh giao du với kẻ xấu, và bệnh của nàng ngưng phát tác. Không biết có phải là bà đã tìm ra tâm dược hay không… nghĩa là dẹp tất cả những thứ có thể kích thích nàng, tóm lại bệnh Diệp Khinh Chu dần dần khỏi, bắt đầu làm cho bà, cho chính nàng và tất cả mọi người an tâm, tựa hồ là khỏi hẳn. Chính là hôm nay sự thật lại cho thấy, hết thảy chẳng qua là bởi vì nàng đã tránh xa những thứ có thể kích thích thần kinh nàng, một khi gặp lại, tức thì bất lực.

Sự tình luôn không ngừng nặng hơn nữa, hai năm sau, Kiều Lạc đến đây, Mai Oánh Oánh đến đây, Triệu Phi Nhã xuất hiện, và bệnh của nàng cũng ngang nhiên tái xuất giang hồ, chính là cuộc sống tuyệt đối không giống như điện ảnh hay phim bộ nhiều tập, mỗi nhân vật đều không thể lặp lại chuyện quá khứ.

Dù có muốn bao nhiêu nàng cũng bất lực không cách nào kiểm soát người khác.

Diệp Khinh Chu không biết sau khi chứng kiến, Kiều Lạc sẽ nghĩ gì, tổng giám đốc sẽ nghĩ gì, nàng chỉ biết là, nàng nên như thế nào. Một lần ở lễ tốt nghiệp đại học, các học sinh phần lớn là đường ai nấy đi, nàng ở lại thành phố S cũng không sao, nhưng hôm nay nàng phải chạy đi đâu?

Trong lòng nàng phát lạnh, cảm thấy tay càng run mạnh hơn, nàng vội cố gắng nghĩ sang chuyện khác, cố gắng bình tĩnh, cũng may Kiều Lạc đang ngủ, nếu như anh tỉnh, nàng thật không biết phải đối mặt với anh như thế nào .

Nàng xoay người bước xuống giường, tuy không biết mình phải làm gì, nhưng lại có một ý niệm trong đầu, là phải trốn, trốn thật xa.

Nàng mới phóng ra một bước, đột nhiên đã dừng lại, bởi vì sau lưng vang lên tiếng nói,”Em muốn làm gì ?”

Cổ nàng cứng đờ, ngay cả đầu cũng bất động, chỉ nghe tiếng người phía sau đứng lên, hai chân nàng giống như nhúng chì nặng kinh khủng, tiếng bước chân tới gần, mang theo hơi ấm quen thuộc, đột nhiên đã bị ôm lấy từ phía sau, mảng lưng lạnh buốt đã dán lên một vùng ngực ấm áp, anh nói,”Em cứ chạy trốn như vậy, thì làm sao anh có thể làm chỗ dựa cho em được?”

Mũi Diệp Khinh Chu chợt cay cay, nàng nhớ tới rất nhiều năm trước kia, chỗ tựa sau lưng nàng đột nhiên biến mất, cảm giác bất lực trong giây lát lúc mình đột nhiên biến mất chỗ tựa, mà ở lúc này, nàng lại tạm thời lại có một chỗ tựa vào.

Giống như rất nhiều năm trước, cái chỗ dựa này cũng không hoàn mỹ, nhưng thế là đủ, mặc dù nàng rất thỏa mãn, nhưng rốt cuộc cũng có phải của nàng đâu, rất là mâu thuẫn..

Kỳ thật Kiều Lạc nói không sai, xưa nay toàn là nàng bỏ chạy, anh đuổi theo. Nàng tại sao phải chạy hết lần này đến lần khác, là vì biết không thể dựa vào, hay vì vẫn tin tưởng anh nhất định sẽ đuổi theo?

Diệp Khinh Chu thoáng chớp chớp mắt, cố ngăn khiến dòng lệ đang sâm sấp nơi khóe mắt chảy ngược vào trong, cái khả năng này, dạo gần đây nàng rất thông thạo, sau đó liếm đôi môi khô khốc nói : “Ơ …… Em muốn đi WC.”

Tay Kiều Lạc đang giữ nàng khựng lại, hơi nheo mắt, người này chết cũng không đổi tính tình, anh buông tay,