
ủ chung chen chúc trên một cái giường, anh ta từng nói,”Diệp Khinh Chu, anh muốn em.”
Nhưng anh ta chưa từng giấu nàng bất cứ việc gì, hơn nữa sự việc này không phải việc nhỏ.
Kiều Lạc dừng bước lại, nhìn nàng, cũng đã mở miệng,”Những chuyện em giấu anh, cũng ít sao ? Diệp Khinh Chu mở to mắt, ngẩn người ra, lúc này trên mặt Kiều Lạc không còn tồn tại nụ cười xấu xa như mọi khi nữa, hai mắt nheo lại tựa hồ rất chăm chú, đôi kính làm người ta không thấy rõ được thần sắc trong ánh mắt anh, chỉ cảm thấy ánh mắt anh nhẹ như gió thoảng, xuyên qua kính, thổi tới người nàng, dù là đang giữa đêm mùa hè nóng nực cũng làm nàng thoáng run rẩy, hạ giọng thì thầm,”Em, em giấu anh chuyện gì?”
Kiều Lạc không nói gì tiếp, xoay người tiếp tục đi vào gian phòng nhỏ, đóng cửa lại, Diệp Khinh Chu bị tiếng đóng cửa làm giật mình, đột nhiên cảm thấy vô cùng mệt mỏi, liền quay về phòng của mình nằm lăn ra giường.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên Diệp Khinh Chu ngủ một mình trên cái giường lớn như vậy, trên thực tế nàng đã ngủ trên cái giường đôi kích cỡ khổng lồ này từ rất lâu rồi, căn cứ vào số lượng thống kê, hàng năm trên thế giới đều có hàng trăm trường hợp người ngã xuống giường mà đột tử, cho nên giường của Diệp Khinh Chu xưa nay là đều đặc biệt đóng theo yêu cầu, chẳng những là giường đôi, mà còn là loại giường đôi size XXXL.
Từ khi Kiều Lạc chen vào ngủ chung trên cái cái giường này, Diệp Khinh Chu mỗi đêm ngủ đều phải rất cẩn thận, sợ bị xô ngã xuống, hôm nay Kiều ác ma chủ động đi ra chỗ khác, nàng có thể một mình nằm thoải mái ngay giữa cái giường lớn nhất này, tha hồ xoay người, tha hồ lăn.
Nàng dang rộng hai tay, bên trái trống không, bên phải cũng trống không, đột nhiên cảm thấy nằm giường này thật an toàn, nhưng lại có phần trống trải, tựa như thời điểm bảy năm về trước lúc nàng đến thành phố S một mình.
Tại khu biệt thự dưới chân núi Tử Dương, nàng gặp lại người cha đã xa cách mình mười năm trời, cùng với Triệu Phi Nhã. Đó cũng là một ngày hè, thời tiết nóng bức tựa như bây giờ, lần đầu tiên nàng nói dối Kiều Lạc, nói mình đi tham gia trại hè, rút mấy trăm tệ chạy tới thành phố S. Tuần lễ trước đó cha gọi điện thoại tìm nàng, mười năm qua, ông chưa bao giờ hỏi thăm nàng một câu, cú điện thoại này làm cho Diệp Khinh Chu rất giật mình, trong lòng ít nhiều cũng có chút kích động, ông không một lời nào nhắc chuyện xưa trước kia, chỉ mời Diệp Khinh Chu tới chơi.
Nguyên nhân chính khiến Diệp Khinh Chu quyết tâm đi thành phố S tị nạn là Kiều Lạc. Hè năm đó anh ta vừa đỗ đại học, rảnh rỗi đến phát khùng. Trên đời này có đủ loại người, đại đa số mọi người rảnh rỗi thì nghỉ xả hơi, bất quá Kiều Lạc lại khác, anh ta hễ rảnh rỗi là tìm việc bận rộn ngay, không ngừng sai bảo và bắt nạt Diệp Khinh Chu.
Năm đó Diệp Khinh Chu mới từ năm thứ nhất lên năm thứ hai, mới chọn khoa văn lý, nghỉ hè cũng không có việc gì làm, vì vậy vị anh trai Kiều Lạc này bắt đầu xếp thời gian biểu cho em gái sao cho không còn chỗ trống để nghỉ ngơi, buổi sáng chạy vòng quanh hồ, xế chiều đi bơi lội, buổi tối thì đánh cầu lông.
Diệp Khinh Chu vốn không giỏi vận động, sự bất lực của nàng thể hiện rõ qua việc tay chân không thể phối hợp được với nhau, chạy maratong sao, cùng lắm vung tay đánh chân là có thể chạy, cộng thêm từ nhỏ đã hay bị sai vặt làm chân chạy, nên môn thể thao duy nhất nàng có thể làm là chạy bộ. Nhưng bơi lội thì chịu rồi, đây là một loại vận động nguy hiểm hạng cao, hàng năm người bị chết đuối rất nhiều, cho nên Diệp Khinh Chu nhất nhất bám chặt cửa không chịu ra khỏi nhà.
Ông Kiều an ủi nàng,”Tiểu Chu, anh của con bơi rất giỏi, bơi chung với anh thì con không phải sợ gì nữa.”
“Đúng vậy.”Mẹ của nàng cũng nói,”Chẳng lẽ anh con lại bỏ mặc con chết chìm sao chứ?”
Diệp Khinh Chu hai mắt đẫm lệ nhìn trời, bị Kiều Lạc lôi ra khỏi nhà, giật lấy cái phao đang bị nàng túm chặt lấy, rồi một cước đá nàng văng xuống hồ bơi .
“Xong rồi, xong rồi, mình chết đuối đến nơi rồi ……”Trong tích tắc rơi vào trong nước, Diệp Khinh Chu thấy trước mắt tối sầm, người nhẹ hẫng, cảm giác như hồn vừa lìa khỏi xác, tại cái giây phút sắp xa lìa trần thế này, nàng rất muốn tạ ơn mẹ đã nuôi nàng lớn khôn, tạ ơn cha Kiều hiền lành nhân hậu, thêm cả những người đã quan tâm săn sóc nàng ……
“Chị ơi , chị ơi !”Bên tai nàng bỗng vang lên một cái giọng nói trong trẻo, Diệp Khinh Chu run rẩy mở mắt ra, thiên sứ gọi sao, nàng làm nô lệ cho ác ma bấy lâu không lẽ vẫn có thể lên Thiên đường rồi ?
Nàng mở mắt, thấy tất cả đang nhìn nàng, hơn nữa đều là những đứa nhỏ bảy tám tuổi, mang phao hình những con thú trong phim hoạt họa. Đứa bé vừa gọi nàng đang chớp mắt mắt ngây thơ,”Chị ơi , chị không thể cứ ngồi xổm như thế nha, tí nữa nước đổ tới đấy!”
Miệng Diệp Khinh Chu méo xệch, thì ra chỗ này là khu giải trí giành cho nhi đồng, nàng ôm gối ngồi xổm, nước chỉ xâm xấp mắt cá chân nàng, nàng nhìn theo hướng ngón tay đứa bé kia, thấy một đợt sóng lớn ầm ầm đổ tới, nước bọt tung lên trắng xóa, tất cả trẻ em quanh nàng đều hoa chân múa tay vui sướng nhảy cẫng lê