
u xe, bỗng phát hiện thấy cô đang co rúm người như một con mèo con. “Hiểu Khê, đến nhà rồi”, Giản Triệt gọi.
Hiểu Khê giật mình: “Thế à, đến rồi ạ. Cám ơn anh” và ra sức mở cửa xe nhưng không tài nào mở được. Cô cười gượng gạo: “Em thật vô dụng, cả cửa xe cũng không biết mở”.
Giản Triệt lo ngại nhìn cô: “Em sao thế, Hiểu Khê?”. “Có gì đâu ạ?”,
Hiểu Khê vẫn tiếp tục cố gắng đẩy cánh cửa. “Cửa làm sao thế nhỉ, sao không mở được?”.
Giản Triệt với người, chỉ tay vào nắm cửa, nhỏ nhẹ chỉ cô. “Em phải mở ở đây mới đúng”.
Hiểu Khê cười to: “Ôi trời, em mới ngu ngốc làm sao, đến cả cửa mà cũng không mở được! Ha…ha… ha… Em thật là một kẻ ngu ngốc!”. Cô cười như thể đây là chuyện buồn cười nhất trên thế giới, cười nghiêng ngả, cười đến chảy cả nước mắt.
Giản Triệt thấy vậy, rất đau xót, anh ôm chầm lấy cô, vỗ lên vai động viên: “Hiểu Khê! Em đừng như thế…”. Vòng tay Giản Triệt thật ấm áp, nó đã làm tan biến hết những cố gắng kiên cường gượng ép trong cô.
Hiểu Khê từ từ dựa vào anh, thút thít: “Anh Giản Triệt … em không muốn về nhà… ở đó vắng vẻ quá… không có cái gì cả…”.
Giản Triệt vẫn nhẹ nhàng vỗ vai cô, xót xa. “Đừng bỏ em lại một mình… em không có ai bên cạnh cả…”.
Nước mắt của Hiểu Khê bắt đầu thấm ướt áo anh. “Em thật vô dụng, phải không anh? Em rất sợ phải sống một mình…”
Tại ký túc xá của Giản Triệt. Anh bưng ra một ly nước nóng hổi, khẽ khàng đặt vào tay cô, giục giã: “Em uống đi”.
Hiểu Khê nhấp thử một ngụm, khẽ thốt lên: “Là sôcôla à?”.
Giản Triệt cười: “Cả tối nay, em có ăn gì đâu, chắc là đói lắm. Em uống ly sôcôla này trước, anh sẽ đi làm ít đồ ăn ngay”.
Cô lắc đầu, “Không cần đâu ạ”.
Giản Triệt đứng dậy, rất cương quyết, không để cho cô có cơ hội từ chối, “Cơm chiên Dương Châu nhé?”. Giản Triệt đi vào bếp, Hiểu Khê nằm dài trê salon màu trắng, người phủ một tấm chăn. Chỉ một lát sau, cô ngửi thấy mùi thơm từ nhà bếp bay ra. Uống cạn ly sôcôla nóng, Hiểu Khê thấy tinh thần phấn chấn hơn.
Đây là lần thứ hai cô đến nơi ở của Giản Triệt. Trong nhà, mọi thứ vẫn sạch sẽ, ngăn nắp, như chính chủ nhân của chúng. Giản Triệt luôn tạo cho người khác ấn tượng thật thoải mái, dễ chịu. Chả bù cho Hiểu Khê, từ khi Lưu Băng bỏ đi, nhà của cô bừa bãi như một cái ổ chuột. “Cơm chiên Dương Châu có rồi”, Giản Triệt vừa reo lên, vừa bưng tới một đĩa đầy ắp thức ăn, ngào ngạt hương thơm. Đĩa cơm hấp dẫn tới mức Hiểu Khê vừa nhìn thấy đã thấy cồn cào trong bụng. Cô nuốt nước miếng, phát hiện thấy mình đói meo. Hiểu Khê cầm lấy cái thìa từ tay Giản Triệt, hấp tấp xúc từng miếng to cho vào miệng, vừa ăn vừa tấm tắc khen: “Ngon quá… ngon thật đấy…”. Chả mấy chốc, cô đã ăn sạch đĩa cơm, rồi lại uống hết bát canh ngon lành mà Giản Triệt vừa làm.
No nê xong, Hiểu Khê vỗ cái bụng căng tròn, thư thái nằm dài trên salon, nhìn Giản Triệt, thắc mắc: “Sao anh nấy được cơm chiên Dương Châu thế? Ngon quá đi mắt. Anh làm như thế nào?”.
Giản Triệt cười tủm tỉm: “Anh chỉ làm đúng theo sách thôi”.
“Sao kia?”, Hiểu Khê ngạc nhiên, “chỉ làm theo sách mà có thể làm được ngon thế sao? Nếu anh quyết tâm theo đuổi ngành ẩm thực thì sẽ có vô số đầu bếp bị thất nghiệp đấy”.
Giản Triệt cười, cốc nhẹ lên trán cô: “Phô trương quá đấy. Không phải em cũng nấu ăn rất ngon sao?”
Gương mặt Hiểu Khê chợt bừng sáng, giọng cô đầy tự hào: “Anh Giản Triệt, anh có biết em đã tốn bao nhiêu mồ hôi và nước mắt để nấu ăn được không? Từ nhỏ, mẹ em đã phản đối ba, không cho em học võ cả, vì sợ con gái mình sẽ trở nên thô lỗ, không ai thèm lấy. Vì không muốn mọi người nghĩ rằng con gái mình không biết làm gì, mẹ đã bắt em học nấu ăn, thậm chí còn học của những sư phụ khó tính nhất. Chỉ cần thầy không hài lòng, thế nào em cũng bị phạt, nhẹ thì không được ăn cơm, nặng thì bị mẹ đánh”. Hiểu Khê nhìn Giản Triệt đầy ngưỡng mộ: “Em chỉ là một chú chim ngốc nghếch, học hàng trăm hàng ngàn lần cũng chỉ bay được một tấc cao. Chả bù anh Giản Triệt đập cánh một cái đã ở tít trên mây rồi!”
Giản Triệt cười sảng khoái, vỗ lên vai cô: “Em sắp biến thành sáo nịnh hót rồi đấy”.
Hiểu Khê ra sức phản đối: “Đâu có, em chỉ nói thật thôi. Em dám lớn tiếng nói cho cả thế giới biết, anh Giản Triệt là người mà em ngưỡng mộ nhất…”. Bỗng cô hơi lặng người lại: “Còn em thì chẳng làm được gì cả… Em không thay đổi được gì cả… Thật ra em cũng đã rất cố gắng rồi… Anh Giản Triệt, giá như em có được một ít khả năng như anh thì tốt biết mấy…”.
Giản Triệt nhìn cô: “Em có biết anh cũng đã từng học võ không?”
Hiểu Khê mở to mắt thích thú: “Ối, em không biết gì cả. Thật thế sao? Anh học những loại võ gì rồi?”.
Giản Triệt mỉm cười: “Cái gì cũng học hết rồi. Muốn thử sức không nào?”.
Hiểu Khê gật đầu liên tục. Nom cô thật hào hứng, cũng may những muộn phiền ban nãy đã tạm thời tan biến. Để Hiểu Khê được vui, Giản Triệt đứng dậy đi ngay một bài quyền. Động tác của anh vừa rắn rỏi vừa uyển chuyển, thật đẹp. Bài quyền kết thúc bằng một động tác điều tiết lại hơi thở, Giản Triệt ngồi xuống cạnh Hiểu Khê, hỏi: “Em thấy thế nào?”
“Vị pháp sư thiếu lâm nào đã dạy cho anh bài quyền này th