Insane
Thượng Tướng Tà Ác, Hôn Nhẹ Nhàng Thôi

Thượng Tướng Tà Ác, Hôn Nhẹ Nhàng Thôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324205

Bình chọn: 7.00/10/420 lượt.

ướng Chu Đế ra chiêu. Đồng thời, lúc rảnh rỗi, khóe mắt liếc qua liếc lại hướng Mã Tu, nhìn người đàn ông muốn lật người đứng lên, không chút do dự hướng bờ vai của anh ta dùng sức đạp một cước, mắt thấy người đàn ông kia lần nữa ngã ngồi trên ghế ngồi, gương mặt khổ sở, cười lạnh, chuyên tâm đối phó Chu Đế.

Bản lĩnh của Chu Đế gọn gàng linh hoạt, chỉ là cô không chú ý đối phó với Thất Dạ, một mặt né tránh, hình như thật sự không muốn đánh nhau với Thất Dạ. Kể từ đó, hai người cô tới tôi đi qua lại mấy chiêu, Chu Đế rõ ràng có chút cố hết sức, mà chưởng phong của Thất Dạ vốn rất bén nhọn, không chút buông lỏng, chỉ là khoảnh khắc công phu, Chu Đế liền lui về phía sau, cơ hồ có lẽ tiến tới gần vị trí cửa phòng ăn.

Thất Dạ quay người lại, ánh mắt dọc theo vị trí Mã Tu liếc về, nhìn người đàn ông kia lần nữa đứng lên, không do dự nữa, đem dao găm trong tay hướng qua đâu Chu Đế dùng sức quăng sang, thẳng hướng vị trí cổ họng của cô. Chu Đế sửng sốt, vội vàng đá sau chuyển người, lòng bàn tay nghiêng trên mặt đất, lật bổ nhào. Mà Thất Dạ liền nhân cơ hội này, nhanh chóng quay người lại, nhanh chóng cầm chai rượu lên, hướng Mã Tu đập thẳng xuống.

Bị chai rượu đập vào, đừng nói là người, chính là sắt, cũng sẽ "Ầm" một tiếng. Mà máu và thịt Mã Tu là người, ở đầu thấm ra máu, sau đó, hai mắt trợn ngược, vô lực ngã nhào xuống lần nữa.

Lần này, anh ta không phải té ở trên ghế ngồi, mà ngã xuống mặt đất.

Thất Dạ nhìn bộ dáng anh ngã xuống đất chật vật không chịu nổi, cầm điện thoại di động trên mặt, "Tạch tạch" hai tiếng chụp xong, sau đó môi mỏng cười, quay người sang, nhanh chóng đi tới chỗ Chu Đế, nhàn nhạt cười cười, nói: "Yên tâm đi, tôi thật sự không muốn cắt cái kia, chỉ là. . . . . . Bộ dáng này của anh ta, cũng không tốt!"

Ánh mắt Chu Đế nhìn về phía người đàn ông ngã xuống trên mặt đất, nhưng thấy lòng bàn tay của anh đang che giữa đùi mình, bộ dáng kia, thật sự. . . . . . Không thể nói đáng thương, nhưng làm cho người ta nhìn, cảm giác rất buồn bực! Nếu như bộ dáng này của anh để cho người bên ngoài thấy, cũng không có biết bao nhiêu người sẽ dùng đó là truyện cười!

"Tiểu thư Nam Hi, cô có thể bỏ qua cho Công Tước Tát Khắc Tư hay không?" Nhìn trong lòng bàn tay Thất Dạ nắm điện thoại, Chu Đế nhướng mày, nhỏ giọng nói: "Thật ra thì anh ta chẳng qua chỉ muốn chơi một chút, không có ý thương tổn cô!"

"Thế nào? Cô đang che chở anh ta sao, anh ta cho cô chỗ gì tốt à?" Thất Dạ nhẹ nhàng nhấp môi, ánh mắt như nước nhìn chằm chằm cô gái: "Chẳng lẽ là, anh ta đã đồng ý cô, sau này khi anh ta đoạt vị trí, có thể để cho cô lên làm Vương Hậu à?"

Nghe lời nói của cô, Chu Đế nhướng mày, nói: "Không có, nhưng tôi theo bên cạnh Công Tước Tát Khắc Tư đã nhiều năm, tôi không hy vọng sau này anh ta trôi qua khổ sở như vậy, sau này khổ sở!"

"Tùy tiện đi, dù anh ta thế nào đi nữa, hoàn toàn không liên quan đến tôi!" Thất Dạ đưa di động nắm chặt ở lòng bàn tay, ở phía trên chọc nhẹ mấy cái, nhẹ nhàng cười nói: "Thật vô cùng cảm ơn cô hôm nay đã đưa tôi tới nơi này, chỉ là. . . . . . Bắt đầu từ hôm nay, cô không cần phải trở lại phủ đặc cấp thượng tướng nữa."

Nhìn cô xoay người liền muốn đi tới cửa, Chu Đế đột nhiên nâng tay lên.

Mắt thấy giữa kẽ tay cô cầm súng lục kia, mặt mày Thất Dạ nhẹ nhàng nhíu lại, cười nhẹ nói: "Thế nào? Muốn giết tôi diệt khẩu sao?"

"Không!" Sắc mặt của Chu Đế có chút tái nhợt, cười nhẹ nói: "Tiểu thư Nam Hi, nếu như cô không ngại, xin cho tôi một phát súng đi!"

Sẽ không ai đần như vậy, để cho người khác nổ súng trên người mình, Chu Đế này, thật sự là đủ trung thành. Chỉ là, cô không thể nào thành toàn! .

Thất Dạ cười một tiếng, lạnh nhạt nói: "Cô muốn chế tạo chứng cớ cùng tôi đọ sức qua, cũng không cần thiết bắt cô dùng súng của mình bắn, để cho tôi!"

Cô nói đến đây, lòng bàn tay hướng ngang lưng vừa sờ, đem súng lục nhỏ của mình ở vị trí eo ếch lấy ra, nói: "Súng à, tôi cũng có một khẩu, nhưng tôi sẽ không thành toàn cho cô. Nếu quả thật muốn biểu hiện lòng trung thành của cô, sẽ dùng nó nả một phát súng vào chính tay cô hoặc trên chân! Nhưng mà. . . . . ."

Cô dừng một chút, sau đó cười như không cười nhìn chằm chằm cô gái, nói: "Cô cảm thấy như vậy hoàn toàn không có ý nghĩa! Bởi vì. . . . . . Coi như cô đánh mình, tôi cũng vậy sẽ không đem những hình ảnh mất mặt của Mã Tu • Tát Khắc Tư giấu đi. Cô để cho anh ta, sau này khi ra cửa, đều phải nhìn sắc mặt của người khác à!"

"Tiểu thư Nam Hi. . . . . ." Sắc mặt của Chu Đế tái đi, nhìn Thất Dạ, trong hốc mắt phiếm ửng hồng, nói: "Mời cô đáng thương cho Công Tước Tát Khắc Tư, ngài ấy thật ——"

"Coi như quá khứ của anh ta trôi qua không dễ dàng đi, nhưng tôi cũng không cần thiết muốn thanh toán với anh ta!" Thất Dạ mặt lạnh, nhẹ xuy một tiếng, nói: "Sau đó cô như thế nào, có cần nổ súng hay không, là chuyện của mình cô!"

Cô đem súng trong tay hướng qua đầu Chu Đế, thấy bên trong mắt cô gái lóe ra ánh sáng chần chừ, môi hạ xuống, liền đi ra cửa phòng.

Thất Dạ đem súng lục giữ trong lòng bàn tay, sau đó sắc mặt của Chu Đế bỗng run lên, c