
tin cậy."
Không ngờ cô cư nhiên thẳng thắn như vậy, Mã Tu cười khổ một tiếng, nói: "Tiểu thư Nam Hi ăn nói thật thẳng!"
"Anh tìm tôi làm gì?" Thất Dạ không muốn cùng hắn dây dưa nhiều, lạnh nhạt nói: "Nếu như anh là muốn khuyên tôi hợp tác với anh đối phó Gia Mậu – Dương - A Nhĩ Bá Đặc, như vậy mời bỏ cái ý nghĩ đó đi, tôi sẽ không đối nghịch với anh ấy."
"Tại sao?" Mã Tu nâng hai chân bắt chéo, mặt lạnh lùng.
"Không có nguyên nhân." Thất Dạ nâng hàm, lạnh nhạt nói: "Nói tóm lại, tôi sẽ không cùng với anh đối phó A Nhĩ Bá Đặc."
"Tôi không phải muốn đối phó A Nhĩ Bá Đặc." Mã Tu nhấp môi một cái, hừ nhẹ nói: "Tôi thật sự không hiểu, A Nhĩ Bá Đặc có gì tốt. Cậu ta và tôi, cũng chỉ là cùng một loại người thôi. Có lẽ, tôi so với cậu ta sẽ làm lòng của phụ nữ bị thương, nhưng không phải có câu nói cửa miệng, người đàn ông không hư, phụ nữ không yêu sao? Tôi cho là, tôi so với cậu còn có sức quyến rũ."
Anh so với anh ấy càng thêm tự luyến nhiều hơn!
Trong lòng Thất Dạ cười thầm, nhưng mà trên mặt lại mặt không chút thay đổi: "Một chiêu này đối với người như cô nương nhỏ Nam Nhã Toa có tác dụng, nhưng không thích hợp dùng ở trên người tôi."
"Cô rất thú vị!" "Lòng bàn tay của Mã Tu mở ra, nhàn nhạt cười nói: "Chẳng qua tôi vừa mới nói, mục đích của tôi không phải A Nhĩ Bá Đặc."
"Vậy là ai?"
Mã Tu không nói gì, một đôi ánh mắt trong trẻo, sâu kín nhìn chằm chằm Thất Dạ.
Con ngươi của Thất Dạ từ từ híp lại, trấn định thản nhiên nói: "Hiện tại Công Tước Tát Khắc Tư và công chúa Mạn Ny Ti có hôn ước, địa vị của anh, ở cả hoàng thành Lạp Ma và thế hệ bên trong, trừ hoàng tử và công chúa trong hoàng thành, chính là lớn nhất. Chẳng lẽ, Công Tước Tát Khắc Tư còn không thỏa mãn mình hiện nay đang có tất cả sao?"
"So sánh với ở hoàng thành Lạp Ma khi là một Công Tước hoặc là phò mã, tiểu thư Nam Hi chẳng lẽ không cảm thấy được, mình ở trên cùng càng thêm được không?"
Đầu lông mày Thất Dạ vừa nhấc, có chút ngoài ý muốn nhìn đến mặt hắn.
Một người đàn ông, có dã tâm là chuyện tốt, chỉ là, Mã Tu loại đàn ông này phải cẩn thận, thời điểm đang chơi đùa cô cũng không muốn lấy bộ mặt thật nhìn nhau, hắn cũng sẽ không dễ dàng ở trước mặt cô đem lòng của hắn bày ra mới đúng. Cho nên, hôm nay hắn nói chút lời này, rốt cuộc là dụng ý gì?
Trong lòng cô tự xác định lời nói của Mã Tu, không quên nhàn nhạt cười nói: "Công Tước Tát Khắc Tư nói thật làm cho tôi đều hồ đồ, con người của tôi lỗ tai không quá minh mẫn, mới vừa những lời đó. . . . . ."
"Mỗi người, cũng mơ ước có thể đi lên trên cao nhất. Ở tinh cầu Tra Phỉ, hoàng thành Lạp Ma chính là một tòa cao nhất. Mà đứng ở cao nhất trong người đời chính là cái người kia, mới là đối tượng mọi người phải noi theo. Mã Tu trực tiếp cắt đứt chủ đề của Thất Dạ, đem ý nghĩ trong lòng mình cũng nói ra.
Người này, rõ ràng cô tìm bậc thang cho hắn xuống, hắn lại còn không biết hối cải ở nơi này phát mộng làm Hoàng đế!
Đôi mày thanh tú của Thất Dạ xoắn lại thật chặt ở chung một chỗ, cười lạnh nói: "Công Tước Tát Khắc Tư. Ở trên thế giới này, có một số việc không phải anh nói như thế nào thì là như vậy. Không gạt anh, tôi cũng vậy nghĩ leo lên trên cao nhất, cười nhìn tình hình biến đổi, chỉ mơ ước là tốt đẹp, thực tế cũng là tàn khốc. Anh có tâm tư suy nghĩ chuyện tình, chẳng nghĩ đến đi lấy lòng công chúa như thế nào càng thêm tốt hơn một chút. Hôm nay Nam Hi đi ra ngoài là tham gia hoạt động ngày đại chúng, không muốn nán lại ở chỗ này. Thứ cho tôi không theo cùng, cáo từ!"
Cô phải, phải nhanh một chút kéo ra khoảng cách với cái người điên này mới đúng.
Đáng tiếc, người đàn ông kia đã đứng dậy nhanh hơn cô một bước, ở thời khắc cô mới đứng lên, đưa tay đè một cái xuống bả vai của cô, đem cả người cô, cũng đẩy về trên ghế sa lon.
Nếu không phải giờ phút này thân thể bị anh ta giam giữ, Thất Dạ nhất định sẽ lập tức xoay người cho Mã Tu • Tát Khắc Tư một cái bạt tai tàn nhẫn. Đáng tiếc, lúc này cô bị người đàn ông kia quản chế, sức lực của đối phương quá lớn, đến nỗi cô căn bản không có cách nào nhúc nhích được. Cô cắn răng, thời điểm ngón tay của anh ta lướt qua chân cô, nhanh chóng nghiêng người, há mồm liền hướng cánh tay của anh ta cắn xuống. Bởi vì xét thấy, giờ phút này cô bị người đàn ông này vô lễ, Thất Dạ dùng sức cắn, đương nhiên không hề giữ lại sức lực dư làm gì.
Răng cô nhọn và rất sắc bén, bị cô dùng sức cắn, con mắt sắc của Mã Tu trầm xuống, bất đắc dĩ thu hồi tay đang áp chế chân cô, đầu ngón tay dọc theo cằm của cô dùng sức quay lại, lạnh lùng nói: "Nam Hi, cô không phải là được nể mặt mà không muốn!"
"Tôi nhổ vào. . . . . ." Bởi vì cằm bị anh nắm, thanh âm của Thất Dạ có chút mơ hồ, nhưng một tiếng "Phi" kia, vẫn nghe rõ ràng . Chỉ là, những lời nói tiếp theo Mã Tu cũng không cho cô cơ hội để nói ra. Cánh môi anh, ngăn chặn khóe miệng của cô, lưỡi dài theo cái miệng nhỏ nhắn của cô đi vào bên trong tìm tòi, liền cắn đầu lưỡi cô, dây dưa cắn.
Hơi thở của anh, vẫn là tư vị trước sau như một. Mặc dù rất tươi mát – mùi hương dễ chịu, nhưng lại vẫn làm Thất Dạ g