
ng là bởi vì thái độ anh lạnh lùng mà trong lòng có chút bị thương, nhưng lại không tổn hao gì ý nghĩ kiên định của Thất Dạ. Cô nhấp nhẹ cánh môi nhàn nhạt cười cười, nói: "Sau đó, mặc cho số phận!"
Cái cô gái nhỏ này, ngược lại càng ngày càng hiểu được bày mưu tính kế vì mình rồi. Cũng biết, để lại đường lui cho mình như thế nào! Cô không nói cô muốn, là bởi vì đã sớm biết, anh biết cô muốn cái gì. Mà những thứ đó, anh có thể sẽ không cho cô. . . . . .
"Tốt!" Môi mỏng Người đàn ông nhàn nhạt nhấp hạ xuống, thanh âm trầm thấp: "Nhưng đó là nói sau!"
Nói xong, con mắt sắc của anh sáng lên, liền ngăn chặn cái miệng nhỏ nhắn của cô.
Mặc dù biết rõ anh sẽ không nói những gì, trong lòng Thất Dạ vẫn là có một chút thất vọng nho nhỏ. Chỉ là, đây chính là Gia Mậu –Dương- A Nhĩ Bá Đặc, là người đàn ông cô sẽ thưởng thức! Cho nên, vô luận kết quả sau cùng như thế nào, cô đi nước hiểm lần này, coi như thành công!
Thất Dạ nhắm hai mắt lại, chuyên tâm hưởng thụ người đàn ông mang cho cô giác quan hưởng thụ.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Nhìn người đàn ông từ phòng sách ra đến bậc thềm, cô gái nghênh đón, nhỏ giọng nói: "Thượng tướng, muốn dùng cơm sao?"
"Ừ." Tư Á gật đầu, nhàn nhạt liếc cô gái một cái: "Cùng đi đi!"
"Tốt!" Thiên Đại mỉm cười, nhìn người đàn ông đưa bàn tay tới, khẽ sửng sốt một chút, nhưng vẫn là đem tay nhỏ bé của mình đặt vào trong lòng bàn tay của người đàn ông, mặc cho anh nắm tay mình đi về phía phòng ăn.
Giống như thường ngày, quản gia vẫn chuẩn bị một bàn thức ăn phong phú, chỉ là, hôm nay hình như còn nhiều thêm mấy món xào. Những món ăn này xem ra cũng có mấy phần dáng vẻ, hình như là sắc hương vị đều đủ cả. Vì vậy, mày rậm của người đàn ông không khỏi tà tà dựng lên, mắt nhìn dọc theo Thiên Đại. Người sau cười cười, nhỏ giọng nói: "Hôm nay đúng lúc có thời gian, tôi tùy ý là xong mấy món xào. Bởi vì tôi thấy thường ngày đều ăn món giống nhau, cho nên hôm nay thử một chút khác đi! Nếu như anh không thích, còn có thể chọn ra món thích ăn
. . . . . ."
"Tôi sẽ thử ." Tư Á không đợi cô nói cho hết, cũng đã nhàn nhạt mở miệng cắt đứt lời cô: "Ngồi trước đi!"
"Tốt." Thiên Đại gật đầu, người đàn ông săn sóc kéo cái ghế ra sau, ngồi xuống.
Lòng bàn tay Tư Á nhẹ nhàng vỗ lên đầu cô, hướng về phía quản gia dừng chân ở bên nháy mắt, người sau dẫn cả đám người làm đều lui rời đi.
Bình thường bọn họ dùng cơm, cũng luôn là có người hầu hạ , hôm nay Tư Á là thế nào?
Nhìn người đàn ông ngồi xuống mà không có người hầu hạ, Thiên Đại chỉ đành phải lần nữa đứng lên, giúp người đàn ông múc một chén canh chuyển qua trước mặt anh.
Cùi chỏ Tư Á đặt ngang ở trên mặt bàn, mười ngón tay bắt chéo, tỉnh táo nhìn Thiên Đại, nói: "Tôi vừa mới nhận được một tin."
"Cái gì?" Nhìn vẻ mặt anh bộ dáng rất là nặng nề, đầu lông mày Thiên Đại nhẹ nhàng cau lại hạ xuống, trực giác tin tức anh đang nói, không phải là tin tức tức tốt gì.
"Hoàng tử Tát Khắc Tốn Điện hạ cầu hôn tiểu thư Nam Nhã Toa của gia tộc Đạo Sâm cầu hôn rồi, hơn nữa, đã cầu xin An Đức Liệt Vương thay bọn họ gả." Tư Á cầm thìa múc nước canh đưa vào trong môi mỏng của mình, nhẹ nuốt xuống bụng, lạnh nhạt nói: "Mùi vị không tệ."
"Cám ơn!" Nghe cái người kia nghĩ một đằng nói một nẻo, lông mày Thiên Đại nhíu lại càng phát chặt, hai cánh tay cô đều thể hiện rõ quan điểm, thân thể nghiêng đến phía trước, có chút lo lắng hỏi thăm: "Thượng tướng, thời điểm tiểu thư Nam Nhã Toa trước đó vài ngày gặp lại anh ở đại điện Kaloka không phải thích anh sao?"
Tư Á hơi sững sờ, ngẩng đầu ngưng mắt nhìn Thiên Đại, trong mắt ánh sáng lóe lên một tia lấp lánh.
Thiên Đại khổ sở cười một tiếng, nhỏ giọng nói: "Chẳng lẽ không đúng sao?"
"Là!" Tư Á tự nhiên thanh thản cam kết: "Hơn nữa, trong thời gian mười năm quá khứ, cô ấy cơ hồ cũng vây ở bên cạnh xung quanh tôi. Chỉ là, tôi vẫn luôn không thích qua cô ấy thôi!"
"Thượng tướng không có thích qua cô ấy, hay là nói nguyên nhân bởi vì lợi ích của gia tộc, không có cách nào chủ động đến gần với cô?"
Con ngươi Tư Á trong nháy mắt run lên, lòng bàn tay vỗ lên mặt bàn.
Trên mặt bàn để gì đều hình như bởi vì chấn động này mà phát ra tiếng vang, mà lòng của Thiên Đại không hiểu liền run lên một cái.
Cô cũng chỉ là nói ra lời thật tình thôi, tại sao anh lại tức giận như vậy?
"Dung Thiên Đại, cô cảm thấy mình rất thông minh sao?" Tư Á chợt đưa tay hướng bả vai của cô lôi kéo, đem cả thân thể mảnh khảnh của cô cũng áp vào trong ngực mình, cúi thấp đầu xuống, lạnh lùng nhìn cô, khàn giọng dò hỏi: "Cô biết tình thế trước mắt của hoàng thành Lạp Ma là cái gì sao?"
"Em biết rõ!" Nghe Tư Á hỏi, Thiên Đại liền lập tức nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, mặt mày thanh linh, quật cường nhìn người đàn ông, nói: "Anh và Thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc đại nhân, gia tộc Bác đáng lẽ đều về phe của Phí Nhĩ Lạc Điện hạ. Nhưng mà, trước mắt các anh cãi nhau, cả trong thành thậm chí là ngoại thành, mọi người đều nhìn các anh náo nhiệt, muốn các anh mau chóng trở mặt, làm bọn họ có thể lợi dụng cơ hội. Mà