
g, tầm mắt liếc nhìn Tát Khắc Tốn đứng ở bên này, môi mỏng nhẹ nhàng bĩu một cái, chui vào trong xe.
Khóe miệng Tát Khắc Tốn có chút ý cười lạnh lẽo.
"Vương huynh đối với chuyện Nhị vương huynh gặp tập kích cảm thấy thế nào?" Mắt thấy khách khứa cũng từ từ rời đi, Mạn Ny Ti đột nhiên buông ra đỡ cánh tay thon dài của Mã Tu, chau mày lại nhìn người đàn ông: "Chẳng lẽ chúng ta sẽ phải gặm mèo chết sao?"
"Mạn Ny Ti, cô làm qua chưa?" Tát Khắc Tốn nghiêng con mắt, tầm mắt nhàn nhạt liếc về phía Mạn Ny Ti, thanh âm không mặn không nhạt.
Đầu lông mày Mạn Ny lập tức nhíu chặt lại, nói: "Không phải tôi!"
Con mắt sắc của Tát Khắc Tốn từ từ nhếch lên.
"Điện hạ, cơm có thể ăn lung tung, lời không thể nói lung tung được!" Vẻ mặt Mã Tu trong trẻo nhưng có chút lạnh lùng, hai mắt khép hờ lạnh nhạt nhìn Tát Khắc Tốn: "Tuy nói Điện hạ là anh cả của công chúa, nhưng lời này, đối với công chúa cũng coi là một loại vũ nhục!"
"Phải không?" Tát Khắc Tốn quay lại, môi mỏng nhạt nhẽo cười một tiếng: "Như vậy, Tát Công Tước thì sao?"
Con ngươi Mã Tu nhíu lại, trong con ngươi phát ra ánh sáng lạnh lẽo, tất cả rơi vào trên người của Tát Khắc Tốn: "Xin hỏi Điện hạ có ý gì?"
Con ngươi Tát Khắc Tốn hơi lớn lên, môi mỏng hàm chứa xuân phong hả hê mỉm cười: "Tát Công Tước cho là thế nào?"
Mã Tu không nói, chỉ là tỉnh táo liếc qua Tát Khắc Tốn.
Mạn Ny Ti hình như có chút tức giận rồi, lòng bàn tay hướng bộ ngực của bọn họ tách ra, lạnh lùng nói: "Vừa rồi không có người dám đem mũi nhọn chĩa vào đây, chúng ta ở chỗ này vội cái gì?" Nụ cười có bảy phần châm biếm.
"Loại chuyện như vậy tiếp sau phát triển là cái gì, chúng ta trong lòng đều biết rõ lẫn nhau!" Con mắt sắc của Tát Khắc Tốn có chút âm hàn, lạnh lùng nói: "Coi như người khác không đem mũi nhọn chỉ tới đây, cũng không nghĩ đến sao? Một chiêu này của Phí Nhĩ Lạc, thật tuyệt!"
Mạn Ny Ti với Mã Tu liếc mắt nhìn nhau, cũng không nói chuyện.
Tát Khắc Tốn đột nhiên liền cười giễu một tiếng, nói: "Chỉ là, ngoại trừ tôi ra cửa với hắn ta có phần đáng nghi ra, còn có người có đáng nghi!"
"Anh nói là. . . . . . Chủ nhà?" Phản ứng của Mã Tu rõ ràng nếu so với Mạn Ny Ti nhanh hơn rất nhiều, thời điểm cô vẫn còn bộ mặt mê man, anh đã mở miệng.
"Trừ hắn ra, còn có." Ngón tay dài của Tát Khắc Tốn từ từ đút vào túi áo: " Người của Năm đại gia tộc, tối nay cũng đã đến đây. Chỉ là. . . . . . Có vài người đi trước."
Mi tâm* của Mạn Ny Ti động nhẹ, ánh mắt như nước nhìn chằm chằm Tát Khắc Tốn. Người sau nhấp môi một cái, đầu ngón tay đột nhiên liền vỗ bả vai của cô một cái, nhàn nhạt nói: "Nhưng không có nghĩa là, tình nghi của chúng ta sẽ giảm thấp."
(*: Điểm chính giữa hai đầu lông mày)
Cũng chính là, chuyện này càng ngày càng khó biết rõ đầu đuôi rồi.
Đầu lông mày Mạn Ny Ti nhíu lại thật chặt.
Giọng nói Tát Khắc Tốn nhẹ nhàng truyền tới: "Mạn Ny Ti."
"Hả?" Mạn Ny Ti lập tức ngẩng mặt.
Thật ra thì đầu óc của cô cũng là rất linh hoạt, nhưng cô suy nghĩ sự tình, nhất định không nhanh bằng Tát Khắc Tốn.
Ánh mắt Tát Khắc Tốn, nhàn nhạt liếc về phía cô và Mã Tu một cái, khóe miệng giật giật, mới nhỏ giọng nói: "Tôi mới vừa rồi là đang hỏi, cô cùng Tát Công Tước đã làm .... tình chưa!"
Cả khuôn mặt Mạn Ny Ti, trong nháy mắt hóa đá.
Chính là Mã Tu, đầu lông mày cũng dựng lên.
Mẹ ơi, bị Tát Khắc Tốn tính toán!
Lúc đó, bọn họ đối với nhau tính toán đồng thời thử dò xét, tất cả rơi vào bên trong một đôi mắt cách đó không xa .
Về phần người trong cuộc đến cuối cùng có biết ánh mắt chủ nhà có tồn tại hay không, đó là chuyện của bọn họ! Thời điểm Phí Nhĩ Lạc và Nam Tuyệt Hiêu đưa Thất Dạ đến phủ đặc cấp thượng tướng, Gia Mậu vẫn chưa về, thời khắc Thất Dạ ở cabin mới đột nhiên nhớ đến Thiên Đại vẫn còn ở trong đại điện Kaloka bên kia, mặc dù Nam Tuyệt Hiêu đảm bảo với cô, Thiên Đại chắc chắn không sao, nhưng cô vẫn không yên tâm, bảo quản gia Mã Lệ - Mạc Nại gọi điện đến phủ Ngõa La Luân xác nhận Thiên Đại đã trở về mới yên tâm.
Bởi vì Nam Tuyệt Hiêu ở đây, Phí Nhĩ Lạc cũng không ở lại quá lâu, Gia Mậu vẫn chưa về, Mã Lệ muốn gọi điện xin chỉ thị của anh nhưng lại không liên lạc được, bà liền bảo Đỗ Bang - Bố Lỗ Khắc dùng chuyên cơ đưa Phí Nhĩ Lạc về cung.
Lúc Phí Nhĩ Lạc rời đi, lẳng lặng nhìn Thất Dạ một cái, còn nói mấy câu làm cho Thất Dạ kinh hồn bạt vía.
Anh nói, Nam Thất Dạ, nếu cô không muốn ở lại phủ đặc cấp thượng tướng, thiên hạ này còn nhiều chỗ cô có thể đi. Có lẽ hoàng cung càng thích với cô hợp hơn!
Lúc anh nói lời này, Nam Tuyệt Hiêu cũng ở đây. Thất Dạ thấy sắc mặt người đàn ông kia khẽ chuyển lạnh lùng, nhưng anh ta không có phản ứng gì. Vì vậy, cô trả lời Phí Nhĩ Lạc một câu: "hữu duyên thiên lí năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng!".
Chân mày Phí Nhĩ Lạc cau lại, cười cười, trầm mặc lên máy bay.
Đỗ Bang lên máy bay trước, liếc mắt ý vị sâu sa nhìn cô với Nam Tuyệt Hiêu.
Đợi máy bay rời đi, Thất Dạ mới thở phào nhẹ nhõm, trở về phòng khách với Nam Tuyệt Hiêu.
Mã Lạc vẫn luôn đi theo bọn họ, cho đến khi Thất Dạ nghiêng mặt nhìn sang, lạnh lùn