
Hiên thô lỗ kéo nàng ra ngoài, tim gã nhức nhối.
Người con gái mà gã thầm phát thệ phải
bảo vệ cả đời, nay lại bị một tên đàn ông đối xử thô bạo, nỗi khổ của gã còn
mãnh liệt hơn cả nàng. Nhưng vì nàng, gã không
thể nói một lời quan tâm, không thếđỡ
lấy nàng một lúc, chỉ có
thể giả vờ bình tĩnh giương mắt nhìn, giương mắt nhìn. Có lẽ sau này, đến việc nhìn
thấy nàng cũng sẽ là khát vọng không sao đạt được.
Mỹ Ly nhũn cả chân, suýt chút nữa là ngã quỵ, Tĩnh
Hiên siết chặt lấy tay nên mới đứng vững được. Nàng
cắn môi, đềulà y hại cả! Đều do y hại cả!
Vĩnh Hách không nỡ nhìn cha già
ngàn dặm bôn ba, đành thay cha xuất chinh, gã vẫn còn là một đứa nhỏ, làm sao
có thể lo liệu cho bản thân mình?
Mùa hè đánh trận, gã bị nổi sởi thì làm sao đây?
“Vậy...” Vĩnh Hách chăm chú nhìn Mỹ Ly đang cụp mắt
cúi đầu, những sợi tóc dài mượt thoáng phất phơ trong gió xuân,
phảng phất như nỗi nhớ nhung của gã vẫn đang vấn vít
quanh nàng. “Ta...” Gã biết
nhìn nàng một lần thì cũng quá mãn nguyện rồi, cần phải rời đi, nhưng sao nói
ra miệng câu cáo từ lại muôn vàn khó khăn đến vậy.
“Công tử...” Mỹ Ly bỗng ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt
nhìn gã đầy kiềm chế và quả quyết, “Những thứ này công tử cầm đi, ta không còn
cần nữa.” Nàng đưa mắt ra hiệu cho a hoàn
đằng sau, a hoàn
như chim sợ cành cong, vội đưa chồng sách trong tay cho Vĩnh Hách. Gã nhìn
chúng một hồi rồi lẳng lặng nhận lấy.
“Thuận buồm xuôi gió, mã đáo thành công.” Nàng cố gắng
buông lời khách sáo, nhưng giọng vẫn không tránh khỏi
nghẹn ngào.
“Được.” Vĩnh Hách siết chặt quyển sách trong tay, không
để ý gì đến Tĩnh Hiên lạnh lùng quan sát. Cầm lòng không đậu, gã lại nhìn sâu
vào mắt nàng, điều gã muốn nói, điều gã muốn biết đều nằm bên trong đôi mắt cố nén
không trào lệ kia.
Mỹ Ly co rúm người, vừa muốn
thoát khỏi ánh mắt gã, vừa luyến tiếc nét ôn nhu trong đó.
“Vĩnh Hách!” Lệ nóng bướng bỉnh trào lên nơi đáy mắt,
bao cố gắng lúc trước biến thành công cốc, nàng cố vùng vẫy lần cuối, “Ta sống
tốt lắm, Tĩnh Hiên đối xử với ta tốt lắm. Công tử biết mà, trước giờ ta vẫn
muốn được gả cho Tĩnh Hiên. Công tử... nhất định phải kiến công lập nghiệp,
cưới một cô gái đàng hoàng tử tế. Công tử... nhất định
phải hạnh phúc hơn ta.”
Khóe môi Vĩnh Hách giật giật, cố không liếc qua bàn
tay Tĩnh Hiên đang thô bạo siết chặt lấy Mỹ Ly, không liếc qua vết bầm tím bên
cổ nàng, cũng gắng tảng lờ sắc mặt xám xịt không huyết sắc của nàng. Nàng nói
nàng sống rất hạnh phúc? Gã hiểu vì sao nàng lại buông ra lời dối trá kém cỏi
đến vậy, đối xử với gã tuyệt tình đến vậy.
Nàng cũng giống như gã, hy vọng đối phương được hạnh
phúc.
“Ừ.” Gã gật đầu, dùng chút lý trí cuối cùng mỉm một nụ
cười, “Vậy ta đi đây.” Đi được nửa bước, lệnh cho mình không được quay đầu,
nhưng gã vẫn nghe bản thân lên tiếng, “Nàng cũng phải bảo trọng!”
Gã hiểu được lòng nàng, cũng như nàng hiểu lòng gã.
Quên đi lẫn nhau, hoặc để đối phương tưởng là mình đã quên, là điều tốt nhất mà
họ có thể làm cho nhau.
Vĩnh Hách khuất dạng được một lúc lâu, Tĩnh Hiên mới
buông tay, cười giễu cợt: “Hài lòng chưa? Ta còn cho hai người cơ hội nói lời
tạm biệt cuối cùng nữa đấy!”
Nàng vẫn chưa ngã xuống, loạng choạng đi bộ về phòng nhìn
chằm chằm theo bóng lưng của nàng, nàng làm sao biết được, vẻ mặt trân trọng
lẫn nhau của nàng và Vĩnh Hách, cùng những lời nói dối để giải thoát cho nhau
đó khiến tim y đau đớn
biết bao! Cũng bởi vì y hận,
muốn trả thù Vĩnh Hách và nàng nên mới để hai người gặp mặt. Giờ đây, y mới
biết mình đáng cười làm sao, đáng thương làm sao! Y chỉ có
thể báo thù được chính bản thân mình mà thôi.
Y rảo bước vào phòng, nàng nghe thấy quay phắt lại
nhìn y, nhìn thấy ánh mắt ngùn ngụt lửa giận, ngập tràn oán hận của y. Nàng
giật lui một bước, lưng va vào thành giường cưới, nàng đờ đẫn nhìn y, nước mắt
nhỏ giọt đầm đìa, y sững
sờ.
“Vương gia...” Nàng khẩn khoản gọi y, sau hai năm, lần
đầu tiên tỏ vẻ hèn mọn trước mắt y, nàng vịn thành giường ngồi phịch xuống,
“Muốn đánh muốn mắng, chờ đến ngày mai được không?” Nước mắt nàng lại ròng ròng
tuôn rơi, cánh mũi giần giật, “Hôm nay... tha cho tôi đi!” Nàng
quá đau đớn, co rúm người lại, mỗi lần đau đớn quá sức chịu đựng, nàng vẫn hay
co rúm người, như thể tự giam mình vào một góc riêng, cho đến khi cầm cự qua
cơn đau bầm gan nát ruột ấy.
Tĩnh Hiên nhìn nàng, bộ dạng yếu đuối nhỏ nhoi co rúm
dưới chân giường, hai tay ôm chặt lấy mình, mái tóc xõa
xuống mặt đất.
Cơn giận bằng trời cũng bị vẻ bơ vơ cô độc của nàng
đánh tan. Y tựa hồ
nhìn thấy cảnh nàng rúm người trong góc An Ninh điện vừa tối vừa lạnh. Nỗi đau
của nàng giờ đã biến thành nỗi đau của y, bao nhiêu căm uất vỡ tan tành hết,
chỉ vì một chút xót thương. Y khom
người, muốn nói rằng mình đã bỏ rơi nàng một lần, nàng cũng phản bội y một
lượt, coi như là huề. Giờ đây nàng và y đã trỏ
thành vợ chồng, y không
trách nàng, không trách nàng bất cứ chuyện gì.
Nhưng những lời này, thật khó nói ra!
Y máy môi mấy lần, cuối cùng
vẫn không thành ti