Thúc Thúc Yêu Nghiệt Đừng Đến Gần

Thúc Thúc Yêu Nghiệt Đừng Đến Gần

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323143

Bình chọn: 10.00/10/314 lượt.

cũng cả đêm không ngủ rốt

cục chờ đến hừng sáng,nghe được tiếng đẩy xe dọn dẹp phòng ngoài cửa,cô

mới lập tức đứng dậy mở cửa phòng,Liễu Uyển Nhi thần kinh căng thẳng một buổi tối mới thanh tĩnh.

Lập tức chạy đến đại sảnh tìm bốn cận vệ.

“Các người có biết Hằng đi đâu không?” Liễu Uyển Nhi vội vàng hỏi.

Bốn người lắc đầu,bọn họ thật không biết,hành tung Tô Lực Hằng từ trước đến giờ tương đối bí mật,mà quy định trong bang Lưu Xuyên Đường bất luận kẻ nào không thể hỏi tới hành tung người trong bang,huống chi là đại ca.

Phản ứng của bọn họ làm Liễu Uyển Nhi rất thất vọng,nghĩ thầm chẳng lẽ hắn

giận chuyện cô giấu chuyện ăn cơm cùng ông ngoại,nên bỏ cô?

Thấy vẻ

mặt xám xịt của cô bốn người có chút lo lắng,vội vàng giải thích: “Đại

ca có lẽ bận công việc nên tạm thời không thể trở lại,chị dâu ngàn vạn

đừng nghi ngờ anh ấy.”

Miễn cưỡng nặng ra nụ cười,bất luận hắn đi nơi nào có trở về hay không cô cũng không dám đợi ở khách sạn,cô muốn trở

về nhà họ Tô.

“Các anh đưa tôi về được không,tôi không muốn một mình ở khách sạn.”

Bốn người lập tức gọi xe taxi đưa Liễu Uyển Nhi trở về Tô gia.

Dì Trương rất vui vẻ thấy được Liễu Uyển Nhi nhiều ngày không thấy,ân cần

hỏi hang,rồi giúp cô chuẩn bị phòng,điểm tâm cho cô,mà anh em Inge cũng

còn ở tại Tô gia,ba người thấy Liễu Uyển Nhi về nhà lập tức kéo cô ngồi

xuống nói chuyện phiếm.

Đang trò chuyện thì thấy Tiểu Do xuống lầu.

“Tiểu Tiểu,em trở về hồi nào?” Vẻ mặt Tiểu Do tương đối kinh ngạc.

“Chỉ vừa thôi.” Liễu Uyển Nhi nhìn cô cười nhạt.

“Đao Nhân còn đang nói không biết đại ca đưa em đi đâu,biết em trở về hắn

nhất định rất vui vẻ,để chị nói cho hắn biết.” Vừa nói vừa xông lên lầu.

Không đồng nhất việc Tiểu Do vào Đao Nhân cùng nhau đi xuống,ngồi ở bên cạnh Liễu Uyển Nhi gia nhập đội ngũ nói chuyện phiếm.

“Các ngươi có thời gian cùng chúng ta nói chuyện phiếm sao?” Biết sự điên cuồng của họ,Inge trêu ghẹo nói.

“Ha ha.” Đao Nhân lúng túng cười một tiếng,thật ra thì vừa rồi bởi vì giành Computer hai người cùng xuất thủ kết quả bị hư,hắn phải đem ra ngoài

sửa mới được.

Vấn đề của Inge khiến Tiểu Do không khỏi liếc Đao Nhân một cái,giận giữ nói: “Hiện tại chúng ta rất có thời gian.”

Trong lời nói của cô có ý gì Đao Nhân hiểu,trả lại cô là một cái liếc mắt,làm hư không phải trách nhiệm một mình hắn!

Xem dáng vẻ bọn họ mọi người liền biết hai người này nhất định vừa cãi nhau.

Bọn họ vẫn giống như trước kia,Liễu Uyển Nhi ở trong lòng cười nói.

Cô bây giờ lòng buông lỏng rất nhiều,về nhà vẫn tốt nhất.

Bởi vì cả đêm hôm qua không ngủ,sau buổi cơm tối Liễu Uyển Nhi liền trở

về phòng ngủ,mà cả ngày hôm nay vẫn không có tin tức Tô Lực Hằng .

Đang ngủ mơ mơ hồ hồ Liễu Uyển Nhi giống như nghe được có tiếng gõ cửa,đè

xuống đèn bàn đầu giường,đứng dậy xuống giường,vừa đi vừa hỏi: “Dì

Trương là dì sao?”

Ngoài cửa không có ai.

Cơn buồn ngủ của Liễu Uyển Nhi nhất thời tiêu tán,nhớ tới ánh mắt đáng sợ ngoài phòng khách sạn,bước chân cũng dừng lại.

“Người nào? !” Sợ hãi hỏi.

Ngoài cửa vẫn không có hồi âm,có cũng chỉ là tiếng gõ cửa.

“Cốp cốp cốp. . . . . .” Tiếng gõ cửa lạnh lẽo đập vào trong lòng Liễu Uyển

Nhi,cô vô cùng sợ hãi từng bước lui về sau,bỗng nhiên xoay người một cái xông lên trên giường,trốn vào trong chăn thật dày.

Qua một lát,tiếng gõ cửa lại ngưng,Liễu Uyển Nhi vễnh tai đợi chờ quả nhiên không nghe

được bất kỳ tiếng động,từ từ kéo chăn phủ lên mình,nghênh đón cô là căn

phòng tối đen,rõ ràng vừa rồi có mở đèn giường,tại sao. . . . .

Sợ

hãi nhiều hơn nữa trong nháy mắt xâm nhập toàn thân,bóng tối giống như

một cái lưới khóa cô lại thật chặt,trong bóng tối sâu không thấy đáy

giống như có một ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào cô.

Cảm giác một làn gió lạnh lướt qua bên tai,Liễu Uyển Nhi rút vào trong chăn,co lại thân thể,hít thở cũng không dám lớn tiếng.

Loại cảm giác sợ hãi này làm cho cô nhớ lại cảnh cô bị hại ở Càn triều

Tấn,cả phòng đều là bóng tối,từng đợt gió lạnh thổi đến,tiếp theo là quỷ ảnh đáng sợ . . . . . .

Rơi vào trong hồi ức Liễu Uyển Nhi trong

lòng sợ cùng bi thương càng ngày càng đậm,cảm giác cô độc một lần nữa

chiếm lấy chỗ sâu trong linh, nước mắt không kiềm được rớt xuống,hu hu

khóc ròng.

Khóc hồi lâu rốt cục khóc mệt mắt dần dần khép lại,rơi vào trong bóng tối vô tận.

Khi Liễu Uyển Nhi lần nữa tỉnh lại trời đã sáng,nhìn quanh bên trong phòng

phát hiện bên gối đặt một phong thư màu trắng,khuya hôm trước cô cũng

nhận được một phong thư giống như đúc.

Sợ hãi cầm qua phong thư,mở ra bên trong vẫn là tờ giấy màu đen viết năm chữ màu đỏ tươi:Rời khỏi Tô Lực Hằng!

Rốt cuộc là người nào hành hạ cô? Từ khách sạn đến về nhà,hơn nữa có thể đi vào phòng của cô,người này nhất định là người bên cạnh mình,mục đích

của cô ấy chẳng qua muốn mình khỏi Tô Lực Hằng sao?

Liễu Uyển Nhi

loại bỏ khả nghi trong lòng,nhưng theo cô thấy mỗi người đều không có

điểm nghi ngờ,trong tình huống không có bất kỳ trí nhớ,cô không muốn

hoài nghi cho dù một người bạn thân.

Một khi chưa tra rõ mọi chuyện

cô không dám nói cùng bấ


80s toys - Atari. I still have