
cổ Đường Tâm.
Đường Tâm cười nhạt vài tiếng, cô cầm ly nước
trái cây trong tay đập lên đầu lão Mao, sau đó nhảy ra thật nhanh. “Trời trời, bắt nạt thiếu nhi à? Ông muốn về tù bóc cuốn lịch cũ sao? Không
biết tội ngược đãi trẻ em rất nặng à?”
Mặt lão Mao đỏ rực, vung
quyền muốn đánh Đường Tâm nhưng quả đấm của gã bị chặn giữa không trung. Gã kinh ngạc ngẩng đầu lên, cũng kinh ngạc về cú đấm sắt không người
cản nổi của mình lại bị người ta dễ dàng ngăn lại! Đến tột cùng những
người này có lai lịch gì?
Lôi Đình mắt lạnh nhìn đám đàn em của
gã kia, khóe miệng chậm chạp nâng lên khiến người ta sợ hãi. Bình thường anh rất im lặng giống như núi cao đứng im. Khi gặp tình thế nguy cấp
thì lại thay đổi thành cực kỳ nguy hiểm. Là người giữ an toàn cho “tập
đoàn Thái Vĩ” đương nhiên anh không phải đèn đã cạn dầu. Quanh năm anh
rất ít khi xuất hiện, tên côn đồ cấp thấp giống như là lão Mao này dĩ
nhiên chưa từng nghe qua danh tiếng của anh.
“Ông không được đánh cô ấy.” Anh lạnh nhạt nói, tầm mắt rơi vào khuôn mặt Mật Nhi bị đánh đỏ, trên tay chậm rãi dùng sức.
“Ả chỉ là một gái quán rượu mà thôi!” lão Mao bị đau gã không hiểu tại sao lại có người muốn vì một gái quán rượu mà ra mặt?
“Cô ấy so với ông thì cao thượng hơn nhiều, ít nhất là tự mình kiếm ăn
không ép buộc người khác. Chỉ một điểm này, ông không có tư cách vũ nhục cô ấy càng không có tư cách đánh cô ấy.” Lôi Đình chậm chạp nói, đột
nhiên chuyển tay một cái.
Một tiếng động giống như xương gà bị bẻ vang dội khắp phong. Lão Mao phát ra tiếng gào thét như giết heo, cầm
cổ tay nhảy cà tưng kêu thảm thiết tại chỗ.
Mật Nhi khiếp sợ nhìn Lôi Đình, không biết nên phản ứng như thế nào. Bị người làm nhục hoặc
là đánh, đối với cô mà nói đã là việc như cơm bữa. Nhưng trước mắt, anh
chẳng những không chạy trốn thậm chí còn ra mặt giúp cô, ngăn cản lão
Mao làm tới.
Quan trọng hơn là, anh tôn trọng cô, không coi cô
như gái điếm không có tôn nghiêm bình thường. Không biết đã bao năm qua, không có ai tôn trọng cô, càng không có người bởi vì cô bị tổn hại mà
tức giận.
Tay Mật Nhi ôm lấy gò má bị đánh, tầm mắt không cách nào rời khỏi thân hình cao lớn của Lôi Đình.
Ngoài cửa, đàn em lão Mao nghe tiếng kêu thảm thiết vội vàng chen chúc vào.
Trợn mắt há mồm nhìn anh cả Mao đau đến nổi khóc thút thít trên mặt đất.
“Đáng chết, người nào đụng đến anh cả của chúng tao?” Một người trong số đó lấy dũng khí hô lên.
“Đương nhiên là chúng tôi.” Đường Tâm giơ cao chai rượu, kêu la.”Đánh cho
cháu, đánh bẹt những thứ chó má này, đánh tới khi cha mẹ bọn nó không
nhận ra bọn nó!” Cô khoái trá kêu.
Đầu tiên là Đỗ Phong Thần làm
khó dễ, mấy tên bị đá bay đụng lên vách tường. Sau đó xụi lơ nằm trong
góc, bọn họ bị đánh đến nổi váng đầu hoa mắt.
Thương Trất Phong
nhìn lịch sự nhưng công phu quyền cước cũng không phải loại xoàng gì.
Không ai có thể tiến tới gần anh, đông đảo lũ lâu la bị đánh đến nỗi hô
cha gọi mẹ.
Mật Nhi có chút kinh hoảng, khuôn mặt xinh đẹp lộ
chút hốt hoảng. khi một thằng nào đó cầm chai rượu bể tan tành chuẩn bị
đập tới mặt cô thì cô khẽ hô một tiếng chỉ có thể nhắm mắt lại. Sau một
hồi lâu, đau đớn không phủ xuống trên người như cô dự tính. Cô mở mắt,
nhìn thấy Lôi Đình đứng trước người cô, lấy thân hình cao lớn chặn lại
chai thủy tinh.
Một giây kế tiếp, cô bị kéo vào trong ngực của
anh, trong khoảnh khắc đó, tầm mắt hai người tiếp xúc, thân thể cũng dán chặt nhau. Nhiệt độ ở khách sạn thấp nhưng nhiệt độ của người anh lại
vô cùng nóng nóng bởi vì nguyên nhân đó mà mặt của cô hơi đỏ lên.
“Cô không sao chứ?” Lôi Đình hỏi thăm, giọng nói hết sức trầm thấp.
Mật Nhi không cách nào trả lời chỉ có thể lắc đầu một cái. Đôi tay theo bản năng bám vào người anh, vào lúc nguy cấp nhất chỉ có thể lệ thuộc mà
thôi. Qua nhiều năm như vậy, cô chưa từng lệ thuộc vào bất cứ người nào. Lôi Đình vì cô chặn lại cú công kích trí mạng kia khiến tâm nguội lạnh
nhiều năm đột nhiên trở nên mềm mại.
Trong hỗn loạn, chỉ thấy
Đường Tâm đứng trên bàn vừa uống rượu vừa quơ múa chai rượu, gương mặt
đỏ ửng. “Đánh đi! Này! dùng sức đánh cho tôi!” Cô xộc xệch nói, vẻ mặt
hưng phấn.
“Ai để cho mày uống rượu hả?” Đỗ Phong Thần mắt thấy tình huống không đúng, cau mày hỏi, thuận tay đánh bất tỉnh một tên.
“Là cháu cho uống, chỉ còn lại nửa bình thôi.” Đường Tâm say đến nổi không
ngừng bật cười. Có một gã lâu la bổ nhào lên phía trước vọng tưởng muốn
bắt được cô. Cô hừ lạnh một tiếng đột nhiên giơ chai rượu đập vô đầu gã
thành công dẹp đi một đối thủ. “Bây giờ, ngay cả nửa bình cũng hết rồi.” Cô cười khanh khách gật gù đắc ý ngồi trên bàn nghiêm túc nói câu ấy.
Trong nháy mắt, phòng nằm đầy người, đàn em của lão Mao không có người nào
may mắn thoát nạn đều bị quật ngã trên mặt đất, hoặc khóc hoặc rên rỉ.
Thẩm Hồng đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng này, vẻ mặt xanh như tàu lá chuối.
Đỗ Phong Thần xốc Đường Tâm say khướt lên, mày rậm nhíu
chặt. “Muốn chết hả! Nếu như bị cha mày biết, chúng ta có chín cái mạng
cũng không đủ để chết.”
Quản gia Mạc