
i. Khuôn mặt xinh xắn dễ thương rất khác với ba người đàn ông kia. Trong đôi mắt có sự tò mò. Cô trừng lớn mắt
nhìn chung quanh. Xem ra cô gái nhỏ thông minh lanh lợi này có mấy phần
bướng bỉnh. Sau lưng cô bé có người quản gia tóc đã ngã màu bước xuống.
Điều đó khiến những người phụ nữ trang điểm dày cộm nhìn trân trân.
Gã đàn ông hói đầu nhìn thấy cô gái nhỏ thì trong mắt xuất hiện chán nản.
Gã cũng không dám ngăn cản chỉ có thể lấy khăn tay ra để lau mồ hôi.
Đỗ Phong Thần lười biếng nói: “Con quỷ nhỏ này, đáng lẽ mày không nên đến
đây. Ba mày mà biết mày tới những chỗ thế này, không lột da mày mới là
lạ”
Đường Tâm làm mặt quỷ không để ý tới người nọ. Từ nhỏ cô đã
thông minh lòng hiếu kỳ cũng mạnh hơn so với người bình thường. Cô đã
sớm cực kỳ tò mò từ “Chiêu đãi” trong miệng những người kia nói rốt cuộc là ý gì? “Yên tâm, ba sẽ không biết. Trừ phi có người lắm mồm đi mật
báo.” Cô trợn to cặp mắt xinh đẹp nhìn mấy người chú trước mặt, sau đó
liếc vị quản gia.
Sơ suất lớn nhất của hành động mạo hiểm tối nay chính là vị quản gia có chết cũng đi theo này. Thậm chí cô lừa quản gia rằng cô muốn tìm hiểu thêm về kiến thức xã giao nhưng quản gia vẫn
ngoan cố theo tới.
“Chỉ cần tiểu thư trả tiền làm thêm giờ, ông
sẽ không đi mật báo, chẳng qua ông phải nhắc nhở cháu trước, lương ca
đêm của ông không rẻ chút nào. Cháu biết đấy, ông chủ ngủ rất muộn.”
Quản gia Mạc nói rất thực tế bình tĩnh mà không khách khí chút nào.
“Xin hỏi, ông lái xe taxi sao? Lương ca đêm còn tăng được à?” Đường Tâm châm chọc hỏi.
“Ông là quản gia, vị quản gia ưu tú nhất. Hôm nay trở thành bà bảo mẫu ban
đêm của các cháu đã đủ khiến ông uất ức rồi. Ông thu thêm chút tiền là
chuyện đương nhiên.” Quản gia Mạc mỉm cười như cũ nhìn khuôn mặt nhỏ
nhắn của Đường Tâm thở phì phò mà hớn hở.
Ba người đàn ông kia
cũng nhìn Đường Tâm. Thương Trất Phong là gương mặt cưng chiều. Lôi Đình lại hừ lạnh mấy tiếng không so đo với cô. Cũng chỉ có lương tâm của Đỗ
Phong Thần còn chưa bị chó gặm đứng về phe Đường Tâm.
Tất cả bọn
họ đều là cán bộ cao cấp của “Tập đoàn Thái Vĩ” được người người ca ngợi đã lâu. Ngày thường bọn họ rất ít xuất hiện. Nếu tổng giám đốc không ra lệnh tới chỗ này xác nhận tin đồn về nhân viên trong công ty ăn hối hộ
bọn họ cũng sẽ không tụ họp ở chỗ này.
Về phần Đường Tâm, là con
gái của tổng giám đốc Đường Bá Vũ. Cô bé gần mười tuổi lại thông minh
hơn người, thông minh đến nỗi khiến người ta đau đầu.
Đường Tâm
khẽ cắn răng. Từ nhỏ bị huấn luyện cộng thêm bản thân cơ trí dĩ nhiên cô không bị quản gia dễ dàng đánh gục. Tiền là chuyện nhỏ, mạo hiểm tiến
vào khách sạn mới là chuyện lớn. Mắt thấy đã có thể tiến vào khách sạn,
cơ hội ngàn năm có một, làm sao cô lại bỏ qua?
“Chẳng qua là cháu nghĩ, nếu ba cháu biết cháu tới chỗ này, người bị lột da không chỉ có
mình cháu đâu. Các chú và ông cũng biết đấy, ba thích nhất là trừng trị
người khác. Nếu như bị ông ấy phát hiện, da mọi người phải căng lên đôi
chút.” Cô đổi sự tức giận thành nụ cười. Đường Tâm không để ý tới quản
gia nữa cô cúi đầu nghịch đầu ngón tay của mình đồng thời liếc trộm mọi
người trước mắt. Cô phát hiện sắc mặt của tên quản lý Trần dẫn bọn họ
tới đây đã tái nhợt xem ra sắp ngất đi rồi.
“Nếu như bị cảnh sát
phát hiện cháu đến đây bọn chú cũng phải đi ăn cơm tù mà.” Đỗ Phong Thần nói thầm rõ ràng trong lòng đã không cách nào từ chối cô được.
“Yên tâm, nếu gặp phải cảnh sát, cháu sẽ chạy thật nhanh, tuyệt đối sẽ không bị ‘bồ câu’ tóm được.” Cô thoải mái mà nói. Sau đó dẫn đầu bước lên
thảm đỏ hào hoa trước mặt bao người tiến vào khách sạn xanh vàng rực rỡ.
Quản gia Mạc chấp nhận theo sát ở phía sau. Trong miệng vẫn còn nói thầm
“Đúng vậy, mỗi lần gặp phải chuyện gì cháu cũng chạy nhanh rồi. Chỉ có
lão già như ông đây phải chịu trận. Trời ạ, số tôi sao khổ quá vậy! Chỉ
vì một chút tiền lương mà bị một cô bé chà đạp.” Ông thở dài một cái.
“Ba nói là “chút tiền lương” ư?” Đỗ Phong Thần nhếch mày vẻ mặt không thể
tưởng tượng nổi nhìn ba vợ mình. “Số tiền kia cũng không ít, đủ để cha
đến biển Ca-ri-bê mua một hòn đảo nhỏ rồi sau đó cùng một đống người đẹp mặc bikini sống hạnh phúc vui vẻ mỗi ngày.”
Quản gia Mạc nhìn Đỗ Phong Thần một cái. Một lần nữa hoài nghi tại sao con gái bảo bối của
mình lại gả cho người đàn ông này? “Con đang trách ba tham lam sao?”
Đỗ Phong Thần cười khan “Ha ha” mấy tiếng. Vẻ mặt vô tội giải thích “Dĩ
nhiên không phải, tại sao ba vợ của con lại tham lam được chứ?” Anh rất
thông minh, lời nói thật nhất định phải giữ trong lòng.
Không để lãng phí thời gian nữa mọi người nối đuôi nhau đi vào khách sạn.
※※※
Quản lý Trần là khách quen nơi này. Ông nói hôm nay dẫn theo không ít khách
tới cửa khách sạn tự nhiên nào dám chậm trễ. Chẳng những đem tất cả các
cô gái nơi này gọi đến phòng dành riêng cho khách sộp ngay cả chủ nhân
khách sạn – bà Thẩm Hồng cũng tự mình vào trong phòng mời rượu.
Thật ra, chỉ với khuôn mặt đẹp trai của mấy người đàn ông này đủ khiến các
cô gái chạy theo như vịt rồi. Khách vô