Snack's 1967
Thục Nữ Dễ Cầu

Thục Nữ Dễ Cầu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324383

Bình chọn: 9.00/10/438 lượt.

ên Tiêu nàng theo phụ mẫu đi xem đèn, bị bọn buôn người bắt cóc, bán sang Kiếm Nam. Năm đó nhà họ tìm kiếm không có kết quả, dì Thiệu Chẩn vì vậy bệnh nặng một trận. Thiệu Chẩn mặc dù cùng biểu muội nhiều năm không gặp, nhận được tin tức cũng nóng lòng như lửa đốt, nhưng lại tha hương, mọi sự ràng buộc, không giúp được gì. Không ngờ, 1 năm sau, hắn lại ở nơi hoang dã Nam Sơn này gặp được biểu muội.

"Chuyện này. . . . . . Đây không phải dựng chuyện sao?" Ban đầu nghe Thiệu Chẩn nói, Ninh nhi còn do dự.

Thiệu Chẩn không đáp, nhàn nhạt liếc nàng một cái: "Ngươi có muốn xuống núi không?"

Ninh nhi thức thời câm miệng.

Chuyện xưa này nghe ra thì rất chu toàn, Ninh nhi vốn tính toán trốn, phía dưới váy còn có đồ cất dấu. Kỳ lạ là Thiệu Chẩn vẫn nhớ mẫu thân Ninh nhi là người Ký Châu, cho nên giọng nói của Ninh nhi có hơi giống khẩu âm Ký Châu. . . . . .

"Huynh trưởng, " Vương Tứ đang đứng sau lưng Trương Tín nói: "Lão Thất một lòng cưu mang biểu muội, tình thâm nghĩa trọng, huynh trưởng tác thành cho hắn thôi."

Phía dưới Cảnh Nhị cùng Ngô Tam nhiều lần nhìn nhau, Cảnh Nhị lớn tiếng nói, "Lão Tứ nói đúng, huynh trưởng, lão Thất tâm ý như thế, để cho hắn đi đi!"

"Nên như thế." Trương Tín cười cười, nhìn về phía Thiệu Chẩn, hòa nhã nói, "Huynh đệ chúng ta chiếm núi mà sống, chỉ bằng hai chữ ‘ân nghĩa’ này. Hôm nay ngươi muốn cứu giúp biểu muội, ta làm huynh trưởng làm sao lại không đồng ý."

Thiệu Chẩn nghiêm nghị, hướng hắn vái chào: "Đa tạ huynh trưởng thành toàn."

Trương Tín khoát tay chặn lại, nói: "Ta với ngươi là huynh đệ, cái gì mà thành toàn hay không thành toàn. Lão Thất sắp xếp công chuyện trên núi cho xong, thừa dịp mấy ngày này thời tiết tốt, lên đường đi đi!"

Thiệu Chẩn mỉm cười, lại bái tạ.

Chuyện thuận lợi ngoài dự liệu, Ninh nhi theo Thiệu Chẩn từ Nghị Sự Đường trở về, cũng cảm thấy nhẹ nhàng hẳn.

Nàng nghe theo Thiệu Chẩn phân phó, đợi ở trong phòng, từ khe cửa nhìn ra thấy Thiệu Chẩn ở bên ngoài đi tới đi lui, gặp gỡ người này người nọ. Ánh nắng không gắt, hắn đưa lưng về phía này, thân hình so với bộ dáng ngày trước trong trí nhớ của nàng đã cao lớn hơn rất nhiều.

Ninh nhi nhớ khi còn bé, chính mình cũng giống như bây giờ núp ở sau cửa sổ nhìn lén Thiệu Tư Mã mang theo cháu của hắn tới. Thiệu Tư Mã là một người kỳ quái, hắn cùng phụ thân ở trong sân uống rượu đánh cờ, lại bắt tôn tử ở một bên vừa luyện quyền vừa luyện đao, còn thỉnh thoảng đột nhiên quát lớn một tiếng hoặc là dứt khoát đứng dậy chỉnh sửa tư thế của hắn.

Ninh nhi bị thanh âm Thiệu Tư Mã hù sợ, lại thấy tôn tử bị hắn đánh vào mông, nàng thương cảm, cảm thấy Thiệu Tư Mã là một người đáng sợ. Phụ thân nghe vậy cười ha ha, nói con nhà võ đều phải nghiêm khắc luyện tập.

Thiệu Chẩn hiện giờ rèn luyện bản lĩnh được đến mức nào, Ninh nhi không biết. Chỉ là, mới vừa rồi ở trên đại đường nàng nhìn hắn bình tĩnh bịa chuyện xưa, ứng đối cả đám sơn tặc hung thần ác sát, Ninh nhi quả thật bội phục sát đất.

Đúng là mẫu thân thông minh, giữ lại giấy nợ này! Trong lòng nàng thầm cảm thấy may mắn nghĩ.

Thiệu Chẩn đẩy cửa đi vào, liếc nhìn Ninh nhi ngồi ở bên cạnh giường, may may vá vá.

"Y phục của ai đấy?" Hắn ném bọc quần áo trong tay lên giường, cảm thấy y phục trong tay Ninh nhi nhìn quen mắt.

"Ngươi." Ninh nhi nói xong, cắn đứt đầu sợi chỉ, đưa y phục trong tay lên cho hắn nhìn, cười híp mắt nói "Đã sửa tốt lắm, ngươi. . . . . ."

Nàng nói còn chưa dứt lời, y phục trong tay đã bị đoạt đi.

Thiệu Chẩn xem kỹ chiếc áo khoác màu đỏ thẫm, trầm mặt xuống.

"Ngươi vá lại rồi hả?" Hắn cầm cái áo trên dưới sờ nắn, trừng mắt nhìn về phía Ninh nhi, "Vết rách ở tay áo, còn có vết rách ngang hông, ngươi đều vá lại rồi hả ?"

"Đúng nha." Ninh nhi nhìn hắn, "Áo của người khắp nơi đều sút chỉ, rách như vậy cũng không khâu lại một chút."

Thiệu Chẩn chỉ cảm thấy gân xanh trên trán mơ hồ nảy lên.

"Mẹ ngươi không dạy ngươi, không thể tự tiện động vào đồ vật của người khác sao?" Hắn lạnh lùng nói.

"Đã dạy, " Ninh nhi mở to đôi mắt trong suốt nhìn hắn, "Nhưng ngươi là biểu huynh của ta, mẫu thân nói phải đối đãi thân thích như đối đãi người nhà."

Thiệu Chẩn: ". . . . . ."

Ninh nhi: "Đây là ngươi nói."

Thiệu Chẩn im lặng, phiền não gãi gãi đầu.

Ninh nhi nhìn sắc mặt hắn, cảm thấy mình chọc hắn mất hứng, nhưng lại không nghĩ ra mình làm gì không đúng. "Ngươi. . . . . ." Nàng do dự một chút, "Ngươi không muốn ta vá y phục bị rách của ngươi?"

"Đó không phải là rách." Thiệu Chẩn lạnh lùng nói.

Ninh nhi sửng sốt: "Không phải rách? Vậy là cái gì?"

"Không cần ngươi quan tâm." Thiệu Chẩn tức giận đem áo khoác vo thành một cục, ném vào rương quần áo, "Về sau đừng đụng vào đồ của ta."

Ninh nhi cắn cắn môi, vẫn không lên tiếng.

Thiệu Chẩn cũng không để ý nàng, ngồi xuống giường, đem bọc quần áo mới ném xuống mở ra.

Ninh nhi liếc nhìn, thấy vật màu trắng, màu vàng, đều là kim ngân.

Ninh nhi sửng sốt.

"Nhìn cái gì, muốn?" Thiệu Chẩn mắt cũng không giương, chậm rãi hỏi.

Ninh nhi liền vội vàng lắc đầu.

Thiệu Chẩn nhếch nhếch khóe miệng, đem kim ngâ