
y thật nhanh. Chỉ sợ chậm một bước sẽ gặp nạn.
Chờ người trong phòng khách đã đi hết, Sở Thiên Ngạo tiến tới gần Mạc Tiểu Hàn, đột nhiên xé rách quần áo của cô!
"A! Anh làm gì đấy!" Mạc Tiểu Hàn thất kinh! Tên thần kinh, ma quỷ này, rốt cuộc muốn làm cái gì? Không phải là muốn ở phòng khách cường bạo cô sao?
Sở Thiên Ngạo không hề để ý đến phảng kháng của cô. Bàn tay dùng sức, nhẫn tâm đem quần áo của Mạc Tiểu Hàn phá tan thành từng mảnh! Cơ thể trắng như tuyết bại lộ ở trong không khí, Mạc Tiểu Hàn thẹn thùng đỏ bừng mặt, đôi tay cố gắng che giấu bộ vị nhạy cảm của mình.
Sở Thiên Ngạo không kiên nhẫn kéo tay của cô quặt ra phía sau, một trận đau nhức kịch liệt đánh tới, nước mắt Mạc Tiểu Hàn lập tức chảy ra.
Đôi mắt cay nghiệt lạnh lẽo của Sở Thiên Ngạo quan sát cơ thể của cô, giống như cô chỉ là một vật phẩm, chỉ là một kiện hàng, mà không phải là một con người có tình cảm, có nhiệt độ. Mạc Tiểu Hàn cắn chặt đôi môi, hai mắt nhắm chặt lại.
Xem đi! Xem cho kỹ đi! Dù sao cô cũng chỉ là một tình nhân hèn mọn! Ông chủ muốn nghiệm thu hàng hóa, cô chỉ có thể ngoan ngoãn phục nhà laong. Cô không thể phản kháng, càng không thể có bất kỳ tâm trạng bất mãn nào.
Sau khi tỉ mỉ quan sát một lần, đôi chân mày đang nhíu chặt của Sở Thiên Ngạo mới hơi buông lỏng một chút. Mở miệng lạnh như băng: "Thật may là không để tôi phát hiện ra cái gì không nên phát hiện, nếu không, Mạc Tiểu Hàn, cô sẽ chết rất khó coi!"
Mạc Tiểu Hàn đột nhiên tỉnh ngộ lại, thì ra Sở Thiên Ngạo muốn tìm dấu hôn hay ấn ký trên người cô, hắn hoài nghi cô cùng học trưởng Hạo xảy ra quan hệ, cho nên muốn tra xét trên người cô xem có dấu vết hay không!
Buồn bã cười một tiếng, Mạc Tiểu Hàn lạnh lùng nhìn Sở Thiên Ngạo, khinh bỉ nói: "Sở Thiên Ngạo, anh thật bỉ ổi nên mới đánh giá người khác cũng bỉ ổi như anh!"
Nghe Mạc Tiểu Hàn nói, Sở Thiên Ngạo níu tóc cô để mặt cô kề sát mặt mình, hơi thở nóng bỏng phả vào mặt cô, con ngươi u ám khát máu nhìn cô đăm đăm.
Trong lòng Sở Thiên Ngạo cũng cảm thấy kỳ quái, nếu là những phụ nữ khác, hắn đã sớm lôi ra đánh một trận tàn nhẫn rồi, nhưng đối với Mạc Tiểu Hàn, bất luận thế nào hắn cũng không thể tàn nhẫn được!
Trên người cô không có bất kỳ dấu vết hoan ái nào, cô cùng người đàn ông kia, có lẽ thật sự trong sạch . . . . . . Sở Thiên Ngạo không ngừng thuyết phục chính mình.
Mà Mạc Tiểu Hàn đã nhắm chặt mắt lại, chuẩn bị tư thế chịu một bạt tai nữa. Đánh đi, đánh chết tôi luôn đi! Dù sao tôi đã sống đủ rồi!
Ai ngờ đợi một lát, cũng không có bạt tai nào rơi xuống. Mạc Tiểu Hàn kinh ngạc mở mắt ra. Con ngươi khát máu của Sở Thiên Ngạo đột nhiên thu lại. Cười lạnh đi tới cạnh Mạc Tiểu Hàn, bàn tay hung hăng nắm lấy ngọn núi mềm mại lộ bên ngoài của cô, nhẫn tâm giày vò đỉnh núi hồng nhuận.
Giọng nói trầm thấp giống như ma quỷ tới từ địa ngục: "Mạc Tiểu Hàn, tôi sẽ cho cô biết cái gì mới thật sự là bỉ ổi!"
Một tay kéo Mạc Tiểu Hàn vào lồng ngực cứng như sắt của mình, bồng cô lên, bàn tay ở trên người cô không ngừng dao động, vuốt ve không có bất kỳ tình cảm nào, thuần túy là vì trừng phạt mà giày vò!
Mạc Tiểu Hàn không nói lời nào, không phản kháng, cũng không nhìn hắn, vẫn để Sở Thiên Ngạo ôm lấy mình đi lên lầu. Trên gương mặt tái nhợt vẻ tuyệt vọng cũng không có. Chỉ là một gương mặt trầm lặng vô hồn!
Sở Thiên Ngạo thấy cô bộ dáng quật cường, lửa giận trong lòng càng sâu, bàn tay gia tăng lực độ, ở trên người cô vê ra từng mảnh máu ứ đọng.
Mạc Tiểu Hàn cắn chặt cánh môi, không kêu đau, không giãy giụa. Tại sao lại nhìn ma quỷ kêu đau? Có kêu như thế nào thì Sở Thiên Ngạo cũng không bỏ qua, hắn sẽ dùng tàn bạo để chứng minh quyền sở hữu đối với Mạc Tiểu Hàn.
Hai ba bước đã đi tới phòng ngủ trên lầu, Sở Thiên Ngạo ném Mạc Tiểu Hàn lên giường, giường lớn mềm mại mặc dù có co dãn, nhưng Mạc Tiểu Hàn vẫn theo bản năng che bụng của mình.
Cô đột nhiên hoảng sợ, ý thức được trong bụng mình còn có đứa con. Ý thức được bé con không chịu nổi bất kỳ sự hành hạ nào của Sở Thiên Ngạo!
Không được! Cô không thể đối kháng với Sở Thiên Ngạo, nếu như đối kháng, chỉ liên lụy cho đứa con vô tội trong bụng.
Ngập ngừng mở mắt, Mạc Tiểu Hàn cố gắng nặn ra một nụ cười, giọng nói mang theo sự khẩn cầu cùng cầu xin tha thứ: "Thiên Ngạo, tôi thật sự không làm chuyện có lỗi với anh. Anh có thể đừng hung dữ như thế hay không?"
Sở Thiên Ngạo cười lạnh một tiếng, lấn đến trước mặt Mạc Tiểu Hàn, mặt hướng về mặt của cô, từ trên cao nhìn xuống nói: "Mạc Tiểu Hàn, cô không phải là rất ngang ngạnh sao? Cô không phải rất thích giả bộ làm xác chết sao? Tại sao bây giờ lại mềm nhũn như thế?"
"Tôi. . . . . . Tôi sai rồi, thật xin lỗi, tôi không nên ngủ lại ở bên ngoài, sau khi tôi bị bắt cóc người đầu tiên tôi nên liên lạc là anh. . . . . ."
Không nói những thứ này còn may, vừa nói những lời này, sắc mặt Sở Thiên Ngạo càng thêm khó coi. Đôi mắt sắc bén chăm chú nhìn cô.
Đáng chết! Cô bị bắt cóc, cư nhiên đầu tiên không phải hướng tới hắn nhờ giúp đỡ! Cư nhiên không phải trước tiên liên lạc mình!
Sở Thiên Ngạo giận dữ quát: