Old school Easter eggs.
Thuần Phục Cô Vợ Bé Nhỏ: Tổng Tài Hư Hư Hư

Thuần Phục Cô Vợ Bé Nhỏ: Tổng Tài Hư Hư Hư

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324623

Bình chọn: 7.00/10/462 lượt.

rong bụng của cô đang mang một bào thai không biết ba là ai, cô trở thành một tình nhân không thể lộ ra ngoài ánh sáng, bị người ta nuôi nhốt. Khi tâm trạng ông chủ tốt, thì ban cho cô một chút cưng chiều, khi tâm trạng không tốt, thì chờ cô chính là giận dữ cùng sỉ nhục.

Cô sống có tốt không?

Cô sống không tốt. Thật sự là không tốt.

"Tiểu Hàn, em có điện thoại của anh, tại sao không đến tìm anh?" Thân Hạo Khiêm hỏi có chút gấp gáp, giọng nói dường như hơi run rẩy, đôi tay ôm cô thật chặt, hận không thể đem cô khảm vào thân thể của hắn, không tách ra được nữa.

Đôi tay thon mảnh của Mạc Tiểu Hàn dường như muốn giơ lên, ôm lại hắn.

Nhưng, ngập ngừng một lúc, cô vẫn nhẹ nhàng rút tay trở về.

Cô không xứng với hắn. Đúng vậy, cô không xứng với hắn. Cô rất nhơ nhuốc.

Thân Hạo Khiêm xuất thân trong một gia tộc có tương lai rực rỡ, công ty kinh doanh phát đạt nhất nhì cả nước, dáng người anh tuấn nho nhã, tác phong luôn luôn nhanh nhẹn. Mà cô đây? Cũng chỉ là một tình nhân bẩn thỉu đáng xấu hổ, một bà mẹ đơn thân không có đường về. . . . . .

Cô được Thân Hạo Khiêm ôm cũng không xứng. . . . . .

Nước mắt rơi xuống như mưa, Mạc Tiểu Hàn gắt gao cắn môi kiềm chế thanh âm nức nở, hồi lâu, mới khó khăn nói: "Em, em rất khỏe."

Em rất khỏe, em đã bình tĩnh đón nhận vận mệnh của em. Em rất khỏe. Thân Hạo Khiêm, anh đừng nhớ thương em nữa.

Nghe Mạc Tiểu Hàn trả lời, cơ thể Thân Hạo Khiêm chấn động mạnh.

Trong giọng nói của cô, hắn cảm thấy có sự xa cách.

Khách sáo, đúng vậy, là khách sáo. Cô gái luôn điềm đạm nhìn hắn mỉm cười, giọng nói trong trẻo gọi hắn là "Học trưởng Hạo", chưa bao giờ có vẻ xa cách và khách sáo như vậy khi nói chuyện với hắn.

Đúng vậy a, dù sao cũng đã ba năm trôi qua. . . . . . Thân Hạo Khiêm từ từ thả lỏng tay, buông cô ra.

Theo phản xạ Mạc Tiểu Hàn muốn lau nước mắt trên mặt. Cô không muốn Thân Hạo Khiêm nhìn thấy dáng vẻ cô khóc, nhất định sẽ rất xấu.

Trong đáy mắt thoáng qua sự đau lòng, Thân Hạo Khiêm thận trọng nâng mặt cô lên, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Hàn, làm sao em khóc?"

Giống như đang nâng bảo bối trân quý nhất, Thân Hạo Khiêm đang nâng mặt của cô, thay cô lau sạch nước mắt, dịu dàng dụ dỗ cô: "Đừng khóc nữa ..., nhiều năm không gặp như vậy, sao giờ vừa thấy anh liền khóc đây? Anh đáng sợ như vậy sao?"

Nghe hắn nói, nước mắt Mạc Tiểu Hàn vừa ngừng lại tiếp tục trào ra.

Bởi vì, ba năm nay cô luôn nghĩ đến hắn. Bởi vì, hắn đã trở thành một cái gai trong đáy lòng cô, vừa chạm vào sẽ đau nhức.

Mạc Tiểu Hàn khó khăn nhìn hắn nở nụ cười, giơ tay lên lau sạch nước mắt.

Thân Hạo Khiêm khẽ mỉm cười, nụ cười của Mạc Tiểu Hàn, khiến hắn như thấy lại bóng dáng cô gái năm đó. Trong lòng ấm áp, hắn cầm tay Mạc Tiểu Hàn, "Tiểu Hàn. . . . . ."

Mạc Tiểu Hàn cúi đầu, vừa vặn nhìn thấy chiếc nhẫn đính hôn trên ngón tay vô danh của hắn.

Chiếc nhẫn bạch kim đơn giản, nhưng biểu hiện cho lời thề và tình yêu.

Thân Hạo Khiêm và Lương Noãn Noãn đã đính hôn. Còn chờ đến lượt mi sao?

Mạc Tiểu Hàn chợt rút tay của mình về. Thân Hạo Khiêm cúi đầu, ngạc nhiên nhìn bàn tay mình dừng lại giữa không trung.

Mới chỉ là ba năm mà cô đối với hắn đã xa lạ đến mức này sao?

Muốn nắm tay của cô, cô cũng né tránh?

"Thật xin lỗi, anh xúc phạm em sao?" Thân Hạo Khiêm đứng ở cửa, miệng nói xin lỗi với Mạc Tiểu Hàn. Đáy mắt dịu dàng lóe lên tia sáng như bị tổn thương.

Trái tim Mạc Tiểu Hàn đột nhiên đau thắt lại.

Làm sao mà hắn lại xúc phạm cô đây? Dù hắn có làm cái gì cũng không xúc phạm cô.

Nhưng, cô có thể nói điều đó sao?

Nói rằng, Thân Hạo Khiêm, anh đã đính hôn. Mà em, cũng đã là tình nhân của người khác? Giữa chúng ta, căn bản là không thể nào?

Không, cô không thể để cho Thân Hạo Khiêm biết sự được thật này. Cô hy vọng, ở trong lòng của hắn, cô vĩnh viễn là Mạc Tiểu Hàn năm đó, một mạc Tiểu Hàn thuần khiết, trong sáng, vui vẻ dưới ánh mặt trời.

Yên lặng. . . . . .

Hai người ở cửa phòng bệnh nhìn nhau, lúng túng không biết nói gì.

Không thể rời hắn đi được, chỉ muốn cho thời gian dừng lại thêm một lát.

Mạc Tiểu Hàn lịch sự làm một tư thế mời: "Đi vào ngồi một lát."

Thân Hạo Khiêm nhẹ nhàng gật đầu.

"Tiểu Hàn, em bị bệnh sao? Là bệnh gì? Có nghiêm trọng không?" Thân Hạo Khiêm lo lắng hỏi.

"A, không có gì, chỉ là cảm mạo nóng sốt mà thôi." Mạc Tiểu Hàn có chút lúng túng. Cửa phòng đóng lại, một mình ở cùng Thân Hạo Khiêm trong khoảng không gian kín. Cô đột nhiên có chút không thoải mái.

"Ừ, vậy thì tốt."

Nói xong lời thăm hỏi, hai người lại rơi vào yên lặng, một sự yên lặng làm người ta lúng túng.

Thân Hạo Khiêm dịu dàng nhìn Mạc Tiểu Hàn, mái tóc dài đen nhánh xõa nhẹ nhàng, một cái quần trắng rộng thùng thình, khiến cô có vẻ thoải mái thanh thoát, giống như một Tiên nữ nhỏ bé trong rừng.

Tiểu Hàn của hắn, vẫn đẹp như thế.

Mạc Tiểu Hàn cũng thầm quan sát Thân Hạo Khiêm, ba năm đã qua, ngũ quan của hắn có phát triển thêm một chút, không còn là một thiếu niên trẻ trung năm nào, giờ có vẻ thành thục chính chắn hơn, phong thái lịch sự và khiêm tốn hơn so trước kia, hương bạc hà quen thuộc luôn k