
trở lại lớp, đầu óc ko thôi liên tưởng đến cái cảnh hàng trăm kẻ
quỳ rạp dưới chân cầu xin tôi mở lòng từ bi xì cho chúng ít đồ ăn khi
cănteen rơi vào khủng hoảng hàng hóa, sạch nhãn thức ăn, mà cười khẩy
một cái, nhưng tiếc là chuyện đó chưa bao giờ xảy ra với ngôi trường
dành cho giới thượng lưu này. Nếu thế chiến thứ 3 bùng nổ thì còn có thể xảy ra được
Rảo bước trên hành lang trải dài đến tận cửa lớp, tôi đưa nhãn thần nhìn đồng hồ rồi hít nốt chỗ ko khí trong lành bên ngoài lần cuối, chuẩn bị
điệu bộ nhún nhường và hàng tá lí do nếu bị chặn đường hỏi tại sao lại
về trễ.
-Lâm Khải Phong, ý em là du học sinh mới về từ Niu Dilân?_Một giọng nói
vang lên khá to ở chỗ khúc quẹo, nếu là chuyện tầm phào tôi sẽ ko quan
tâm làm gì, nhưng vừa nghe đến tên người đó, bản thân lại ko thể ko tự
làm theo ý mình, nín thở nghe tiếp
-Đúng vậy! Em muốn biết cậu ấy học lớp nào?_Một giọng nói trong veo dù
đi hàng ngàn cây số tôi cũng có thể nhận ra chủ nhân của nó là ai tiếp
lời, cái bản tính xấc xược tiểu thư con nhà giàu vẫn luôn đậm chất trong những âm thanh phát ra từ cô ta. 1 năm, chẳng thay đổi gì cả
-Em hỏi để làm gì thế?_Ông thầy có vẻ thắc mắc nhưng nếu tò mò thêm nữa, chắc hẳn ổng sẽ gặp phiền phức cho coi, thế lực họ Trương cũng ko nhỏ
đâu
-Thầy ko cần biết, chỉ cần nói cho em cậu ấy đang học ở đâu là được
-À..._Tiếng những trang giấy cứa vào nhau vang lên_10...C...8
-Ban C? Sao cậu ấy lại học ở cái ban toàn lũ dân thường bẩn thỉu hôi
thối đó chứ?_Chua chát chê bai, cô nàng kia kinh ngạc, cũng phải thôi,
đến tôi còn ko hiểu nổi tại sao thì người có đầu óc tầm thường như cô ta sao hiểu được. Hôi thối, bẩn thỉu cơ đấy, lâu rồi ko gặp, cô ta càng
ngày càng đanh đá và kênh kiệu hơn thì phải, nghĩ mà bất hạnh cho Lâm
Khải Phong, vừa đá được tôi lại giẫm phải con nhỏ ko kém cạnh kia
Lấy tay chùi mấy vụn bánh còn vương trên khóe miệng, tôi nghĩ đã đến lúc nhân vật chính của câu chuyện này nên xuất hiện và cho cô ta một ân huệ được biết người yêu của mình đang học với ai. Chắc chắn sẽ có kịch hay
để xem
-Thầy!_Nhẹ nhàng, trầm ấm và hơi khàn, tôi cất giọng gọi với ông thầy
trẻ đang đổ mồ hôi hột vì vị tiểu thư họ Trương kia, cái mặt nạ học sinh gương mẫu từng được thầy hiệu trưởng khen ngợi là một trong năm học
sinh có điểm đầu vào cao nhất được tôi vận dụng khai thác triệt để và
thành công mĩ mãn_Thầy đang làm gì thế ạ?
-Ồ, Tử Di đấy à?_Ông thầy trẻ lấy khăn lau vầng trán rám nắng cười xã
giao, trông cái bộ dạng thê thảm chẳng còn gì gọi là trang nhã lịch
thiệp luôn mấy thầy cô trong trường tâm tắt khen ngợi của ổng mà tội,
chắc hôm nay ổng bước ra cửa bằng chân trái đây mà
-Em đang chuẩn bị về lớp thì nghe giọng thầy và âm thanh hơn loa đài
trường ta của bạn đây nên nán lại xem có vụ ẩu đả nào ko? Hình như thầy
đang gặp rắc rối thì phải?_Đảo mắt nhìn bộ mặt trắng bạch pha trộn sự
kinh hãi như đi đường phải ma của Trương Tịnh Nhu, tôi nở nụ cười "hoa
ghen thua thắm, liễu hờn kém xanh" của mình cho cô ta xem, hết sức mỉa
mai trong từng câu nói. Cái khoản đá đểu nhau này tôi vốn là cao thủ,
người chỉ biết đến nhung lụa như Trương Tịnh Nhu dù có cố hách dịch cũng ko phải là đối thủ của tôi, muốn trách thì nên trách chính bản thân cô
ta đã rèn giũa cho tôi, làm tôi biết thế nào là đau đến tận xương tủy,
thế nào là cảm giác bị xỉ nhục, phải quỵ lụy và khom đầu dưới chân người khác
-Sao...sao cậu lại...ở đây?_Lùi về phía sau 2, 3 bước cố thủ, Trương Tịnh Nhu đưa tay chỉ về phía tôi, hỏi một câu thật ngu ngốc
-Vì não tôi có nơron, còn não cậu có bã đậu_Nhắm mắt cười toe thân
thiện, tôi trả lời hàm ý, mặc cho cô ta hiểu hay ko thì tùy bởi đơn
giản, tôi ko quan tâm, chỉ cần thấy cô ta giận điên ruột lên đã đủ khiến lòng tôi hả hê rôi_Thầy, nếu khi nào bạn đây có nhã hứng đến thăm 10C8
bọn em xin cứ nói, em...tình nguyện làm hướng dẫn viên giới thiệu những
thiên tài...cho bạn ấy chiêm ngưỡng
-Cậu...học 10C8_Rùng mình, Trương Tịnh Nhu trợn mắt nhìn tôi khó tin,
đồng thời giữ chặt tay tôi lại khi thấy tôi đang định rời đi
-Tất nhiên, nơi mà cậu gọi là bẩn thỉu và hôi thối đó_Nhún vai ra vẻ đó
là điều hiển nhiên, tôi gỡ đôi tay lạnh cóng của Trương Tịnh Nhu, tiếp
lời_có cả tôi và Lâm Khải Phong
Nắm chặt tay thành 2 đấm to, tôi cố giữ cơn run rẩy đang chế ngự ở trong lòng. Sợ? Tôi ko sợ, chỉ là việc nhìn thấy lại chính mình trước đây,
thông qua cô nàng đó khiến tôi cảm thấy khó chịu. Con người, tham vọng
lớn nhất của họ, chính là trong trời đất rộng lớn này, người như mình
chỉ có 1 mà thôi, tôi cũng vậy, cũng muốn cái phiên bản hèn nhát đó chỉ
có một, bởi lẽ, nó cũng là con người thật của tôi, ko lại là công cụ giả tạo, chút tình cảm đối với nó ko phải là ko có. Nhưng thôi, giờ con
người tôi đã đổi khác, ko cần bần tâm đến thứ đã bỏ đi trong quá khứ,
việc tôi cần phải làm bây giờ là chờ đợi. Với cách khích tướng Trương
Tịnh Nhu ban nãy, một là, tôi sẽ tạm biệt Lâm Khải Phong sau ngày hôm
nay, hai là đón tiếp thêm một du học sinh mới, đường nào cũng có một
phần lợi cho tô