Teya Salat
Thừa Nhận Đi, Cậu Yêu Tôi, Phải Ko?

Thừa Nhận Đi, Cậu Yêu Tôi, Phải Ko?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325911

Bình chọn: 7.00/10/591 lượt.

cuồng vô duyên đến

đấy để ngăn cản cậu! Tôi thật ngu ngốc mà!

_Thừa giọng hét lớn, Gia Băng ko biết từ khi nào đã đem hết tâm tư của mình bộc bạch với người ta, mà ko chỉ một người ta,

rất nhiều người ta là đằng khác. Nhưng, cô ko cảm thấy thẹn

thùng như bao người, trái lại còn thấy lòng nhẹ nhõm hẳn đi,

như trút hết được hàng đống gánh nặng trong người. Khoé mắt cô bỗng chốc có một giọt nước dài chảy xuống gò má ửng hồng,

giọng nói có gì đó run run.

-Đừng...đừng khóc!..._Nghe rõ được toàn bộ lời tâm tình ko

phải lúc nào cũng nghe được từ cửa miệng ai kia, Tử Thần vui

mừng đến nỗi trở nên lúng túng, nhưng khuôn mặt vẫn thần kì ko đổi sắc, lãnh đạm và gần như vô cảm_Tôi ko ngờ cậu lại lo

lắng cho tôi như thế!

Khẽ thở dài, Tử Thần đưa ngón mạ lau đi giọt nước vừa nãy

vẫn còn kẹt trên má Gia Băng, giọng điệu ôn nhu thương xót.

Nếu ko phải bên cạnh cậu có quá nhiều kì đà, cậu đã ko ngần ngại hành động thay cho lời nói rồi!

-Tôi...đâu có khóc, mồ hôi tôi đó!_Giật giật khoé miệng, Gia

Băng khó chịu minh bạch mọi chuyện, đồng thời ko để tay ai đó

làm càn, hất nhanh ra xa_Với lại tôi vốn ko hề lo lắng cho cậu, đừng hiểu nhầm.

Người ta nói, nghe là một chuyện, tiếp nhận hay ko lại là một

chuyện khác. Tử Thần lúc này cũng vậy, chật vật lắm cậu mới cố tiếp nhận sự chống chế của ai kia, quyết định mặt dày mà phản kế. Song, sắc mặt trên mặt cậu giờ đây thật khiến cậu

phật ý, bởi dư âm khẩu khí của người đối diện, nó đen hẳn

mất một nửa, khiến bất cứ ai nếu tinh mắt cũng có thể nhận

ra sự bình thản cậu đang khoác lên là đồ giả.

-Ko cần phải ngượng, tôi hiểu rõ cậu cảm thấy thế nào mà. Yên tâm đi, tôi ko phải là cậu, sẽ ko có bất kì chuyện gì ko hay

xảy ra đâu. Đừng lo lắng_Tử Thần dáng bộ hài lòng vươn tay xoa, à ko là vò đầu Gia Băng như chủ vò đầu cún, giọng điệu sến

súa sặc mùi cưng chiều.

-Ko có!_Tròn mắt há hốc mồm nhìn người kia tự cao thái quá,

Gia Băng lùi ra sau vài bước tránh bàn tay kia kiềm giữ mình

kia, khuôn miệng mở to chối bỏ như muốn hét.

-Nếu đã lo lắng cho tôi như thế, vậy làm gì đó thể hiện lòng

thành đi!_Mặt dày phớt lờ tiếp, Tử Thần ra vẻ ngẫm ngợi rồi

tận tình đề nghị_Làm gì đó để tiếp thêm động lực cho tôi ấy!

-Tôi đã bảo là tôi ko lo lắng cho cậu rồi mà!!_Dồn toàn bộ

sức lực phản công lần cuối hét thật to, để phòng hao Tử Thần

có vấn đề về màng nhĩ, Gia Băng mặt đỏ phừng còn dậm chân

mạnh xuống nền đá lạnh lẽo, tay khua khoáng loạn xạ giữa ko

trung, hơi thở phả ra phì phò như sắp chết đến nơi.

Tiếp sau phản ứng mãnh liệt ấy, khoảng ko trước phòng phẫu

thuật thêm lần nữa tĩnh lặng như tờ, những tiếng động thừa

thãi cũng ý thức được mà im bặt.

Nụ cười trên môi ai kia...như đốm lửa lập loè trong đêm...chợt tắt...

Bầu ko khí cô đọng đáng sợ đến mức tiếng thở nhè nhẹ cũng

vang lên thật to, thật rõ làm Gia Băng tỉnh ngộ. Khi cô có thể

rời khỏi cơn bạo phát cũng là lúc sự hối hận tràn ngập, dâng lên tận cuống họng.

Gia Băng muốn gạt đi, muốn chối bỏ những gì mình vừa nói...nhưng cô ko thể cất lên thành tiếng được.

Người ta đã lẳng lặng cùng đoàn người tiến về phía trước mất rồi.

"Một người bật khóc, một người cười.

Một người dừng bước, một người đi.

Chuyện tình đôi ta, đến đây thôi.

Bye em, anh đi lấy chồng."

Ax! Nếu cảnh tượng đang xảy ra với Gia Băng lúc này một bộ phim, chắc

mẩm người ta sẽ ko ngần ngại hao tốn tiền của để cho đoạn phim này quay

chậm, như chính sự luyến tiếc ko muốn rời của nhân vật nữ chính khi nhìn thấy người mình yêu bỏ đi với một tên gay. Bất đắc dĩ quá cũng giống

như con cún con bên đường ngậm ngùi nhìn cục xương khiêu gợi rơi xuống

cống vậy...

Nhưng mà...cảm giác đau đớn như có ong đốt trong lòng cô như vầy là sao

đây? Phải giải thích như thế nào đây? Liệu có giống như tâm tình của một con cún con với cục xương yêu quý? Hay hơn thế, như tâm tình của cô gái kia chẳng hạn...có thể chăng?

Nghĩ đến đây, tim Gia Băng thường tình đã trật nhịp giờ càng đập dữ dội

hơn trước. Hối hận, đau đớn, luyến tiếc đan xen lẫn nhau và ngày càng

mãnh liệt khi cánh cửa phòng phẫu thuật hé mở...

-Ko được!!!_Hét thật to, hơn ngàn lần vạn lần lúc nãy, Gia Băng ko tự

chủ được phi nhanh đến, đứng thu lu trước cánh cửa phòng phẫu thuật, ko

cho bất kì ai ở ngoài bước vào bên trong.

-Chuyện gì?_Ko thèm liếc mắt lấy Gia Băng một cái, Tử Thần lạnh nhạt.

-Tôi..._Gia Băng đột nhiên lại hối hận, nhưng vì cô đã phóng hỏa đốt nhà, giờ ko thể ko bảo toàn tính mạng được_ Tôi...

-Tôi cái gì, nếu ko có chuyện gì thì tránh ra tôi, phải phẫu

thuật!_Những gì Tử Thần thốt lên, liệu cậu có biết Gia Băng đang đau ko? Cũng có thể biết...nhưng vẫn nói...

-Tôi..._Đắn đo nghĩ ngợi một lát, Gia Băng hít một hơi lấy dũng khí, đưa hai tay lên đầu gỡ bỏ dây buộc tóc mình yêu thích nhất. Dây buộc tóc mà cả đời Gia Băng luôn gìn giữ, nói sẽ chỉ giao cho nửa kia của mình,

nhưng giờ đành phá lệ giao tay người khác vậy..._Đưa tay cậu ra đi!

Ko nói gì, Tử Thần chỉ ngây người chốc lát rồi quyết định ngoan ngoãn làm theo lời Gia Băng, khóe môi như cười, lại như ko cười.