XtGem Forum catalog
Thừa Nhận Đi, Cậu Yêu Tôi, Phải Ko?

Thừa Nhận Đi, Cậu Yêu Tôi, Phải Ko?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327963

Bình chọn: 9.5.00/10/796 lượt.

hiếu điều gãy xương

sống, Chấn Hy vào hùa theo, giọng nói vang lên đủ để cho đám người trong đại sảnh nghe thấy và ồ lên "Ra là chúng nó đùa mình"

-Đùa ư?_Ko mấy nhẹ nhõm khi nghe thấy 3 người kia kẻ tung người hứng

phân trần mọi chuyện, Gia Băng đưa ánh mắt sắc lẻm nhìn chằm chằm vào

khuôn mặt đáng ghét của Tử Thần, những ngón tay vô thức nắm gọn thành

đấm nhỏ.

Cô nghiến răng, thật lâu sau đó liền quay người bỏ đi.

LÒng tự trọng của cô, rốt cuộc tầm thường đến mức để ai đó đùa giỡn hay

sao? Tình cảm của cô, rốt cuộc cũng chẳng có ảnh hưởng gì để ngăn cản

trò đùa đó ư? Đủ rồi, cô ko muốn nhìn thấy khuôn mặt đáng ghét dám cười

trên nỗi đau của cô nữa, nếu ko, cô sợ mình sẽ tủi thân mà bật khóc, đấm thùm thụp vào ngực ai kia hờn dỗi kể khổ như phim Hàn mất. Thế thì thật yếu thế, cô ko phải là loại người yếu đuối đó.

-Gia Băng, tôi..._Hối hận thì cũng đã muộn, chi bằng tích cực lấy công

chuộc tội, dùng mĩ nam kế quật ngã tinh thần thép của ai kia. Nghĩ là

làm, Tử Thần đưa sải tay dài túm lấy cổ tay Gia Băng, gọi tên cô với

chất giọng ko thể tha thiết hơn được nữa, toan nói thêm câu gì đó thì bị kẻ trên khán đài cắt lời...

-Các vị! Chúng ta quay lại với vấn đề chính, được chứ?_Hàn lão gia

nghiêng đầu nhẹ hỏi đám khách khứa bên dưới với tông giọng có chút ko

hài lòng, khiến bọn họ bất giác chột dạ, ngoan ngoãn hướng đầu lên phía

bục, căng tai lên nghe như học sinh nghe giảng.

Đảo mắt một lượt đám người phía dưới, Hàn lão gia có chút hài lòng trước thái độ răm rắp nghe lời của bọn họ, tiếp tục đưa ko khí đại tiệc trở

về đúng bản chất thực sự của nó.

-Như tôi đã nói, buổi đại tiệc hôm nay ko phải là buổi đại tiệc chính

trị hay gì gì khác, mà là buổi đại tiệc dành cho những đứa con của tôi.

Hàn Gia Băng, con lên đây!_Khoát tay ngoắt cô con gái của mình, Hàn lão

gia ra lệnh

THeo lời của cha cùng như gì đã tập tành sẵn vài ngày trước, Gia Băng hất mạnh tay của Tử Thần, cao ngạo bước lên bục.

-Đây là con gái tôi và người thứ hai tôi muốn giới thiệu, đó là con rể tôi, tức là chồng tương lai của con gái tôi...

Trước ánh nhìn toát vẻ hồi hộp của đám khách khứa, Hàn lão gia cong môi cười ẩn ý một cái, tiếp tục nói

-Đó là...

-Tất cả đứng yêu, ko được động đậy, nếu ko tôi sẽ bắn_Tiếng lắp đạn vang lên to tướng cùng âm thanh đe dọa lạnh lùng vang lên, bủa vây lấy toàn

bộ đại sảnh rộng lớn.

Xung quanh khán đài, lẩn trong đám thực khách, một số tên mặc áo vest

đen tay lăm le khẩu súng ngắn trên tay đang hóng mắt chờ lệnh. -Cậu chủ! Tôi đã cho người phong toả hết mọi lối ra của khách sạn, kể cả cửa sổ lẫn sân thượng!_Sau khi chỉ tay loạn xạ khắp

mọi ngõ nghếch ra lệnh cho đám người lẽo nhẽo như đàn vịt

đằng sau, tên thư kí kiêm quân sư trung thành nhất của vị khách

mang trong mình luồng khí chất ngạo mạn, ngông cuồng ngút ngàn

nhanh chóng bước đến cạnh chủ nhân, rành rọt thông báo những

thông tin cần thiết.

Ko đáp lại ngay tức thì lời nói của người kia, vị khách lạ

dựa người vào thành inoc bao quanh lan can tầng trên của đại

sảnh, bàn tay cầm khẩu súng đen lông ngông dạo khuấy đảo, chốc

chốc lại hướng tia ngắm của nồng súng lên khuôn mặt trắng bệch của một vị khách cao qúy nào đó phía dưới, đôi mắt tối mịt

như biển sâu, thâm tàng như đầm lầy pha chút giận giữ tù túng

tung hoành đảo lướt hầu khắp đại sảnh rộng lớn, qua loa, chán

chường hỏi với giọng âm trầm đầy bất mãn:

-Có thật đây là vụ buôn người trá hình ko vậy?

-Cậu chủ! Chúng ta đã đến đúng địa điểm gián điệp nằm vùng

bên nhà Kuroyuki hồi báo, hắn còn nhấn mạnh rằng, bọn chúng ko chỉ cho người bảo kê bữa tiệc này mà kẻ cầm đầu Natsuo

Kuroyuki, ông ta cũng tham gia, chứng tỏ bữa tiệc này ko tầm

thường đâu, cậu chủ!_Trả lời đều đều như học sinh cấp 1 lắc

đầu đọc bài, tên thư kí khẽ đưa tay đẩy gọng kính đang trễ

xuống, ánh mắt dò xét đảo lên đám khách dường như hơi bình

tĩnh trước sự có mặt của họ_Tôi thấy, bữa tiệc này có gì

đó ko giống lắm. Bọn họ quá bình tĩnh, cứ như thể đã đoán

trước sự xuất hiện của chúng ta, hoặc là, đã quá quen đến

nỗi trơ mặt chai lì. Người bình thường thì đã la hét í

ó như lợn chọc tiết, nước mắt nước mũi tèm lem rồi. Điều đó cho thấy, bọn họ ko bình thường.

Qủa thật, đám người đó rất bình tĩnh, nhưng, ko phải vì chai

lì hay biết trước. Điểm mấu chốt ẩn sâu trong những khuôn mặt

bình thản đến ghê rợn đó là...não họ đã bị dọa cho chết trân nên thông cảm...họ ko thể la ó hay khóc tèm lem được.

Thế nên, ông anh thư kí, ném mắt ra mà coi khuôn mắt trắng bệch

tái nhợt như gặp ma của bọn họ rồi hãy đưa ra kết luận chớ.

-Mặc kệ bọn họ, trước tiên hãy sai người đi tìm và đem Hàn Tử Di về đây cho tôi, trước khi cô ấy bị bán đi!_Phớt lờ những

lời cảnh báo thấm đẫm chất xám của tên thư kí, Khải Phong bất nhẫn ra lệnh, có chút ko vui trước sự rề rà của đám bầy tôi

mình bỏ tiền ra bao ăn bao ở.

Rề rà! Đám bầy tôi trung thành cậu ngày đêm cầm roi quất mông

đào tạo thành tài chưa bao giờ để cậu thất vọng, làm việc gì cũng hết sức gọn lẹ, nhanh chóng. Vậy mà, hôm nay, bọn chúng

bỗng dưng chậm chạ