
ó ý nghĩa với rất nhiều
người đấy. Thời hạn dành cho phe cố thủ cuối cùng cũng vơi đi hơn phân nửa, chỉ còn vẻn vẹn lại đúng nửa ngày để họ có thể sửa sang hay thử lại các điểm bẫy,
đồ dùng cần thiết, thức ăn tích trữ cũng như nước uống cầm cự trong 1
tuần tới trước khi vào cuộc. Loay hoay ngòi bút bi đen trên tay, Tử Di
thoáng ngơ ngác một chút trước 86 thùng mì tôm dành cho 86 thành viên
trong nhóm nằm lăn lóc chiếm gần gian phòng to nhất ở từng dưới cùng của tòa tháp, rùng mình nghĩ đến sức ăn hơn trâu hơn bò của đồng đội mà
phát hoảng. 86 thùng mì tôm chứ đâu phải ít, thử hỏi khi xử xong, liệu
bọn họ có dành thêm vài ba tiếng uống rượu làm thơ luận anh hùng với Tào Tháo hay ko nữa, cơ hồ cô cảm thấy mùi thất bại như thịt xông khói tấn
công vào hai lỗ mũi, ngậm đắng nuốt cay chật vật kiểm kê các vận dụng
được công ty vận chuyển chuyển đến.
Xong xuôi, Tử Di cho phép mình quyền được nghỉ giải lao mấy chục phút để cơ miệng của mình có thể thoải mái trở lại bình thường. Dạo quanh một
vòng cứ điểm của mình, cô nàng thở dài, nhìn quang cảnh trống vắng chỉ
có năng và gió đổ òa lên những dãy nhà đồ sộ trước mặt mà cảm thấy có gì đó buồn tẻ, nếu là ngày bình thường, chắc hẳn giờ này cô và mấy nghìn
học sinh của P&P đã được phóng thích khỏi chiếc chuồng động vật
khổng lồ này, tự do đi những nơi mình thích, giờ thì dù có muốn cũng
phải lăn lê bò trườn qua 7 ngày tới cái đã.
Tiến lại gần một gốc dim mát trong trường, Tử Di từ tò mò chuyển sang
bực bội khi nhìn thấy "chủ nhân" của mình đã ngả người say sưa ngủ một
cách ngon lành trên chiếc ghế đá dài, mặc cho những lọm nắng loang lổ
chiếu trên mặt mình
-Người đâu mà thất đức thế ko biết, trong khi mọi người đang cật lực làm việc thì lại có kẻ dám trốn ở đây thư thả một mình_Quở mắng một cách
xoi moi, Tử Di toan đến gần lay cái tên thất đức kia dậy, quẳng cho hắn
một bài học nhớ đời thì chợt khứng lại, nhớ đến quá khứ một thời mình
toàn đi chọc nhưng chưa lần nào thoát khỏi cái viễn cảnh gậy bà đập lưng bà mà Tử Thần đã gây ra cho cô, bèn cẩn trọng bẻ nguyên một cành cây
phượng, đứng ở khoảng cách xa mà lấy cành cây hết chọc rồi lại thọc vào
mặt người ta
Một hồi ko thấy nạn nhân có động tĩnh theo dự đoán, Tử Di nhanh chóng
nản, mạnh mẽ vứt phăng nhánh cây, chân dậm dày toan bỏ về Tháp thì đột
ngột, một cánh tay từ phía sau nhanh như rắn đớp mồi, nhằm lấy cánh tay
đang buông lỏng của cô mà nắm gọn, tàn bạo lôi mạnh chủ nhân của nó ngã
về phía mình
-Ế..._Sựng người một hồi sau khi ngồi xổm xuống ghế đá theo "lời chỉ
dẫn" của người phía sau, Tử Di cơ thể nhất thời phản ứng chậm, tiêu hóa
toàn bộ những gì vừa xảy ra cho mình một cách chậm chạp rồi mới phát ra
phản ứng tiếp theo, vùng dữ dội như con cá trê nằm lăn trên thớt
-Yên nào_Người phía sau nhẹ nhàng ra lệnh, thì thầm như muốn chỉ để cô
và hắn nghe thấy_Dưới chân cậu có một con trăn, chỉ cần cậu liếc nhìn nó hay có những cử chỉ quá mạnh, nó sẽ phóng hai chiếc răng nhọn găm vào
da thịt cậu cho...đến chết
-Ôi trời!_Khẽ khàng kêu lên một tiếng, Tử Di nửa điều ko muốn mình phải
trơ xác chết rũ khi chưa trải qua thời rực rỡ nhất của đời con gái, răm
rắp nghe theo những lời người bạn hảo tâm đang giữ lấy mình cực tình cảm với hai tay rất đúng vị trí, một tên nắm chặt hai tay cô, một tên ngang nhiên chiếm cứ vùng eo_Cảm...cảm ơn
-Ko có gì!_Phả làn hơi nhẹ lên làn da vùng cổ của Tử Di theo cách thông
thường của một ai đó, người bạn hảo tâm kia nhắc nhở, lẳng lặng lắng
nghe nhịp tim liên hồi cuồng quẫy cùng cơ thể run lên bần bật như sột
của người mình đang giúp đỡ mà nở nụ cười ko thể gian tà hơn được
nữa_Cậu cứ ngồi yên như vậy, đợi đến khi nó bò đi chỗ khác, mình sẽ ra
hiệu để cậu chạy, được chứ?
-Ờ, nhưng ra hiệu thế nào?_Ngu ngơ gặng hỏi cho ra khoai ra môn, Tử Di
thông minh lâu năm bỗng trở nên dại dột, trong trường hợp tính mạng bị
đe dọa thế này, cô hầu như ko thể suy nghĩ thấu đáo hơn cho mình
-Lúc đó chắc chắn cậu sẽ biết_Siết chặt hơn vòng tay ở eo, người bạn hảo tâm có tông giọng trầm ấm hình như cảm thấy mệt, đầu tự tiện dựa nhẹ
lên vai người khác, để mặc những lọm tóc đen mượt và khá dài chích nhẹ
vào vùng da nhẹ cảm của bờ vai ấy
Ngắm vạt nắng đang dần nhạt đi ở vùng sân lát đá ngoài kia của trường,
trong bối cảnh nóng nực đến tẻ nhạt, người bạn hảo tâm kia mới chịu mở
lời tiếp, làm cho cái đầu ko ngừng gật lên gật xuống của ai kia vì buồn
ngủ phải trở lại trạng thái bình thường
-Xin lỗi
-Ơ...vì cái gì?_Mông lung như đứng giữa một bãi đất mịt mờ tối, Tử Di
toàn phần ko hiểu, chẳng thể nghĩ ra nổi người bạn trượng nghĩa này đã
làm gì đắc tội với mình mà giờ lại xin lỗi chân thành thế kia, định bụng dù là chuyện gì cũng sẽ cho qua
-Vì ko thể để cậu gặp tôi sớm hơn. Giá như người cậu gặp trước kia là tôi, cậu đã ko bị tổn thương nhiều như thế
-Cậu nói sao? Tớ ko hiểu lắm_Lắc đầu minh chứng cho bộ não đang rối mù
lên, Tử DI mồ hôi chảy ròng như tắm vì nóng, nhưng trước tính mạng đang
bị đe dọa bởi con trăn cô chưa có dịp diện kiến đang lì lợm ở đâu