
Tô Từ lại nghĩ đến bộ dáng lúc Lý Ngọc cùng nam nhân
‘sweet heart’ mập mạp của nàng ta vừa gia nhập đoàn du lịch, trên thân
mặc một bộ quần áo hàng hiệu thích hợp cho các hoạt động leo núi, trên
mặt trang điểm tinh xảo, móng tay được sơn vẽ rất tinh tế, làn da mềm
mại non nớt, vừa nhìn đã biết nàng ta chưa từng nếm trải qua đau khổ, là loại người chỉ biết hưởng lạc.
Mà bây giờ…
Đối với việc lúc trước Lý Ngọc lựa chọn lưu lại bên nhóm Chu Lập, dùng thân thể đổi
lấy sinh tồn, Tô Từ cũng không đặc biệt phản cảm, dù sao bản năng cơ bản của con người là cầu sinh (*cầu cho mình được sống).
Chỉ là làm như vậy đáng giá sao.
Cùng là nữ nhân, Tô Từ tự nhiên có thể tưởng tượng được Lý Ngọc sống khổ sở ra sao trong đoạn thời gian này.
Bọn người Chu Lập đã bắt đầu nhóm lửa, dùng nhánh cây xuyên qua thịt con mồi để nướng.
Loại thời điểm này, hẳn là lúc tập hợp đầy đủ người nhất, nhưng chỉ có 4
người bọn hắn vây quanh trước đống lửa. Cái này đại biểu hiện tại chỉ
còn 4 người bọn họ sống sót.
Vậy người phụ nữ trung niên kia cũng đã chết sao?
Tô Từ than thở, cúi đầu nhìn đồng hồ, thấy cũng đã gần 5 giờ. Cũng không
biết trong tâm hiện giờ phải nghĩ cái gì nữa. Sau đó Tô Từ chỉ vỗ vỗ
Tiger, ra hiệu cho nó leo xuống thân cây chuẩn bị về nhà.
Ngày mai đi, ngày mai lại tới đây đem Lý Ngọc mang về. Chắc hẳn nàng ta cũng không muốn tiếp tục cuộc sống như hiện tại.
Tô Từ nghĩ hôm nay đã quá muộn, nếu như không phải vì quan sát bọn hắn,
nàng cũng sẽ không hiện tại mới chuẩn bị về huyệt động. Mà hiện tại Tô
Từ cũng sẽ không mang Lý Ngọc về cùng nàng.
Tiger còn chưa
trưởng thành, chở nàng chạy trong rừng vào ban đêm đã miễn cưỡng lắm
rồi, không thể để nó lại gánh thêm Lý Ngọc làm nó phân tâm. Trong khu
rừng này vẫn có một số loài Tô Từ biết hoặc có một số loài nàng chưa
từng thấy có thể làm Tiger bị tổn thương, thậm chí là toi mạng làm đồ ăn cho dã thú, nàng không thể vì một người không chút quan hệ là Lý Ngọc
mà mang đến hiểm cảnh cho Tiger.
Lúc này Lý Ngọc lại đột nhiên
quay đầu nhìn về phía Tô Từ, phỏng chừng là liếc thân ảnh màu bạch sắc
cùng ánh mắt lóe u quang nổi bật trong buổi chiều hôn ám, nàng ta liền
thét chói tai. Lập tức, Lý Ngọc thấy Tô Từ đang bấu víu Tiger để đứng
lên, lại thét chói tai một tiếng nữa: “Tô Từ!! Ngươi không có chết?!”
Tiếng thét lần đầu là kinh sợ, lần thứ hai lại mang theo một cỗ ghen tị phẫn
hận, loại tình cảnh này thế nhưng làm thanh âm của nàng ta có chút thê
lương.
Kinh ngạc vì nàng không chết là phản ứng rất bình thường, chỉ là ngữ khí của Lý Ngọc chính là ‘Ngươi thế nào còn không có chết,
làm thế nào ngươi lại không chết a!!!’, điều này làm Tô Từ nghĩ mà thở
dài, trong lòng tự hỏi liệu ngày mai mang Lý Ngọc cùng về có cần thiết
không.
Lúc này ba người nam nhân kia cũng thấy Tô Từ, đặc biệt
là thấy Tiger đứng bên Tô Từ, dịu ngoan như sủng vật được nuôi trong
nhà, sau đó ánh mắt Chu Lập liền sáng rực nhìn chằm chằm Tô Từ.
Cảm nhận được các loại tình tự trong ánh mắt của từng người, Tô Từ không nói gì, quyết định xoay người leo xuống thân cây.
Nếu như nói lúc bắt đầu Tô Từ còn nghĩ tương lai có thể chọn một nam nhân
trong nhóm làm bạn lữ, nhưng bây giờ, bất kể là thế giới này có phải hay không chỉ còn duy nhất ba người bọn họ là nam nhân, Tô Từ cũng sẽ không bao giờ nghĩ đến trường hợp này nữa.
Chu Lập thấy Tô Từ không
nói một lời xoay người liền leo xuống thân cây, lại thấy nàng định rời
đi, lập tức ném miếng thịt cầm trong tay, chạy nhanh về hướng Tô Từ.
Lý Ngọc còn đang giật mình ngớ người, sau đó đôi mắt trừng đến cực đại, cũng điên cuồng vọt tới.
Nhưng lúc nàng ta chạy tới, chỉ nhìn thấy 3 nam nhân còn đang không ngừng tìm kiếm xung quanh, mà thân ảnh của Tô Từ cùng con dã thú bên cạnh đã
không thấy bóng dáng tăm hơi.
“Tô Từ!”
“Tô Từ ngươi ra!
Ngươi ra a a!” Mắt Lý Ngọc đỏ bừng, rất nhanh cũng gia nhập vào đội ngũ
tìm kiếm Tô Từ, cổ họng không ngừng kêu, trên mặt mồ hôi cùng nước mắt
trộn lẫn vào nhau, rất là chật vật. (*cũng tội nghiệp nhỏ này thật)
Rất nhanh sắc trời đã hoàn toàn tối đen, cho dù không cam tâm Tô Từ đã sớm
rời khỏi đây, cũng chỉ có thể lôi kéo Lý Ngọc còn đang điên cuồng tìm
kiếm càng lúc càng xa, kéo về đống lửa đã dập tắt từ bao giờ.
Mà trung tâm của 3 cây diệp tử, một lần nữa chứng minh hiệu quả của chúng, thịt thỏ tùy tiện ném xuống đất vẫn còn nguyên tại chỗ.
Loại
trái cây này tuy rằng có thể cho bọn họ một nơi cư trú an toàn, cùng
giúp cho bọn họ tránh né dã thú trong lúc đi lại rừng, nhưng cũng làm
bọn họ gặp khó khăn trong việc đi săn con mồi. (*dã thú vừa nghe mùi đã
chạy nên rất khó bắt)
Bình thường 3 người nam nhân thành niên
bọn hắn có thể hợp tác bắt được động vật, bọn dã thú vừa ngửi được mùi
trái cây bôi trên mình bọn hắn liền nhanh chân trốn chạy.
Thậm
chí mấy con cá trong nước dù sa lưới, nếu bọn hắn không tắm rửa sạch sẽ
mùi trên thân, bọn cá cũng sẽ điên cuồng tháo chạy làm chiếc lưới thô
ráp cũng bị rách toang.
Mà mấy con dã thú cỡ lớn tuy rằng cũng
chán ghét mùi trái cây trên thân b