
thiết kỵ của Tề Chi Khiêm vốn đã được kiểm chứng dưới tầm quan sát của họ, tuy rằng khoảng cách khá xa không thể nhìn rõ ràng hết, nhưng đội ngũ và tiếng vó ngựa của mười vạn thiết kỵ kia quả thật không sai chút nào. Bọn họ chưa đến mức ngay cả số lượng người là bao nhiêu cũng không phân biệt được.
Đinh Phi Tình giơ hai tay ra đánh mạnh vào nhau, vội vàng nói: “Tề Chi Khiêm, trí kế vô song, quả nhiên không thể xem thường y. Số lượng người trong đội quân tiên phong rất đầy đủ, nhưng toàn bộ đội quân trung tâm trên cơ bản là không có một ai, có rất nhiều chiến mã trên mình không chở người. Trong mười vạn thiết kỵ, chắc chắn là có mười vạn chiến mã, nhưng còn binh sỹ ta ước tính cũng chỉ có một nửa của mười vạn, thậm chí ngay cả một nửa cũng chưa tới.”
Cô đứng ở gần đó nhìn thấy rõ ràng nhất, quân tiên phong đúng là một người một ngựa, có rất nhiều ngựa chở tới hai người trên lưng, nhưng mà toàn bộ đội ngũ trung tâm, trên cơ bản là một người khống chế hai con ngựa, vào thời điểm đội ngũ sắp xếp chỉnh tề khó mà nhận ra, nhưng vừa tiến vào khu vực có cài cơ quan cạm bẫy, chiến mã chạy loạn ra khắp nơi, để ý một chút là có thể nhận ra ngay. Vân Khinh, Phi Lâm, Mộ Ải nhanh chóng liếc mắt nhìn nhau một cái, sắc mặt đều trầm xuống.
Chỉ có một nửa, vậy số người còn lại đã đi đâu? Một chiêu này của Tề Chi Khiêm là muốn giở trò gì, y muốn phòng bị cái gì? Hay là bản thân y đã dự tính gì đó?
“Hắn đang có dự tính gì?” Phi Lâm xoay xoay cây đoản tiêu huyết ngọc trong tay, hai mắt xoay chuyển rất nhanh.
Không ai trả lời, Tề Chi Khiêm muốn làm cái gì, ai mà biết chứ.
Cả đám chỉ biết nhìn nhau, nhất thời bọn họ đều không hiểu được Tề Chi Khiêm giở chiêu ấy rốt cuộc là có ý gì. Chia binh hai đường như thế, công khai với năm nước còn lại con đường hành quân này, còn một đội binh khác là đi đến nơi nào? Còn một nửa binh lực nữa, y đang muốn làm gì?
Đúng lúc này, trên bầu trời đột nhiên truyền đến một tiếng kêu cao vút vô cùng chói tai, từ phía xa xa phá tan không trung truyền đến.
Vân Khinh nghe thấy chợt ngẩn người ra, vội ngẩng đầu nhìn lên không trung, chỉ thấy một con đại ưng màu đen xuyên qua bầu trời, chỉ để lại một cái bóng đen nho nhỏ. Lúc này nó đang không ngừng bay xoay quanh vùng trời phía tây, kêu to những tiếng thật dài, tiếng này nối tiếp tiếng khác.
Vân Khinh nhất thời biến sắc, sắc mặt trong chớp mắt tái nhợt.
“Sao vậy?” Đinh Phi Tình thấy sắc mặt Vân Khinh khác thường, nóng lòng vội hỏi.
“Tuyệt đang ở đây.” Vân Khinh theo bản năng nắm chặt lấy lông Bạch Hổ vương đang cưỡi, đây là đại ưng do Hoa Dương Thái Hậu nuôi dưỡng, cô hiểu ý của nó.
Mắt của loài ưng rất xảo quyệt, lại cực kỳ lợi hại, có thể quan sát rõ tất cả mọi thứ trong bán kính 2 dặm (1km), mà con hắc ưng này Hoa Dương Thái Hậu lại cố ý huấn luyện, dùng để nhận biết người, chỉ cần gặp qua một lần, nó có thể nhận ra ngay. Tiếng kêu to lúc nãy là muốn biểu đạt, tất nhiên là Độc Cô Tuyệt đang ở nơi này.
Phi Lâm, Mộ Ải, Đinh Phi Tình vừa nghe không khỏi đồng loạt ngẩn người, sắc mặt trong khoảnh khắc thay đổi vài lần, tràn đầy vẻ phức tạp. Độc Cô Tuyệt bỗng nhiên lại đến đây.
“Một nửa đội quân của y là vì muốn đối phó Tuyệt.” Suy nghĩ xoay chuyển một vòng, trong khoảnh khắc Vân Khinh cảm thấy rất căng thẳng, cô không kịp nghĩ nhiều, vỗ lên người Bạch Hổ vương lao thẳng về phía hắc ưng đang kêu to.
Dùng năm vạn binh lính đối phó với Độc Cô Tuyệt, hơn nữa hướng kia lại là Sở quốc, Yến quốc, Triệu quốc, Hàn quốc, Ngụy quốc, nơi 5 nước đang đóng quân. Sở Hình Thiên mang theo hắc ưng đến, vậy đương nhiên là y cũng biết. Độc Cô Tuyệt gặp nguy hiểm rồi.
Phi Lâm thấy vậy vội vàng lắc mình một cái, nhảy lên sau lưng Bạch Hổ vương. Mộ Ải, Tiểu Tả, Tiểu Hữu, lập tức xoay người nhảy lên ngựa đuổi theo Vân Khinh.
Đinh Phi Tình rất nhanh đưa tay về phía phó tướng đi theo cô ra vài cái hiệu dặn dò , rồi phi thân nhảy vọt lên lưng ngựa một cái, hai chân kẹp chặt, hệt như sao băng đuổi trăng chạy vội theo. Tề Chi Khiêm cả người chật vật, giữa lúc rối ren chợt nghe thấy tiếng hắc ưng kêu to, khoảnh khắc có tia sáng lóe qua đáy mắt. Y thành công rồi! Độc Cô Tuyệt quả nhiên đến đây.
Liếc nhìn về hướng tây, Tề Chi Khiêm bất giác khẽ mỉm cười, rất sâu, thật trầm.
Mà lúc này ở phía tây, trên một cồn đất cao cao, Độc Cô Tuyệt vừa giải quyết xong miếng lương khô trong tay, thuận tay lấy nón đặt ở bên người đội lên, đứng lên nói:“Đi.”
Mặc Ngân, Mặc Ly và mười người đang ngồi phía trước đứng dậy, xoay người nhảy lên ngựa hướng thẳng vào vùng trung tâm thảo nguyên Thương Mang bước tiếp. Không ai chú ý bầu trời cao trên đỉnh đầu bọn họ có một bóng dáng màu đen đang nhẹ nhàng lướt qua. Mà chỉ một bóng dáng lướt qua thế thôi đã làm cho toàn bộ trang phục được chuẩn bị rất chu đáo trên người họ để lộ ra tung tích của họ mất rồi.
Vầng thái dương chậm rãi lặn vào phía tây, rồi dần khuất hẳn nơi phía chân trời. Đêm đen tiếp nhận sứ mệnh của mặt trời, bao phủ khắp mặt đất nơi thảo nguyên này.
Vân Khinh đuổi sát theo phương hướng hắc ưng đang bay. Hắc ưng trên bầu trờ