The Soda Pop
Thú Phi

Thú Phi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328355

Bình chọn: 9.5.00/10/835 lượt.

Cám ơn.” Cô dịu dàng gật đầu.

Độc Cô Tuyệt lạnh lùng hừ một tiếng. “Sau này ta không muốn nghe thấy hai chữ cám ơn!” Người mình cả, cám ơn cái gì, muốn tỏ ra khách sáo xa lạ với hắn chắc, đừng hòng!

Dừng lại một chút, hắn lại lôi Vân Khinh đi tiếp, vừa đi vừa nói. “Phi mới chả Linh, dám đụng đến người của ta, đến cả tòa nhà ta cũng muốn đập chứ đừng nói một cây đàn hỏng!”

Vân Khinh nghe vậy không khỏi lắc đầu bật cười, trong lòng hơi hơi ấm áp, để mặt Độc Cô Tuyệt kéo mình đi ra ngoài mà không giãy dụa, kệ hắn thôi.

Hai người kẻ trước người sau ra khỏi cửa đá. Chờ đón họ là một thông đạo dài không thấy điểm cuối, cũng không biết sẽ dẫn tới nơi nào.

Độc Cô Tuyệt thản nhiên ôm choàng lấy Vân Khinh, không nói câu nào bước vào mật đạo. Con đường bí mật này xem ra sẽ thông ra ngoài. Phá Thiên trận thế đã tan, giờ hẳn không còn tính uy hiếp nào mấy nữa.

Nét mặt Vân Khinh tươi cười đi theo Độc Cô Tuyệt. Hôm nay cô lấy được một cây đàn tốt vô tiền khoáng hậu thế này, dù vẫn chưa lại được nhìn thấy ánh sáng mặt trời, cô cũng không cách nào kiềm chế nổi tâm trạng vui sướng của mình.

Cứ đi rồi lại đi mãi, trên đường quả nhiên không có nguy hiểm gì. Cũng chẳng biết đã đi mất bao lâu, hai người chỉ thấy trước mặt ánh sáng càng lúc càng rạng ngời hơn, lại có tiếng nước suối trong veo róc rách dần dần rõ ràng vang lên. Họ sắp ra khỏi mật đạo rồi.

Độc Cô Tuyệt lại đeo chiếc mặt nạ sắt lên, năm ngón tay khép lại quanh chuôi nhuyễn kiếm, tư thế sẵn sàng chờ những gì sắp tới, tay kia kéo Vân Khinh ngăn ở sau lưng. Đây là mật đạo của gia tộc Phi Linh, đám người kia không rõ có phải người của gia tộc Phi Linh hay không. Nếu là đúng, e rằng bên ngoài mật đạo này có lẽ sẽ càng nguy hiểm, dĩ nhiên càng phải thận trọng.

Hắn vung chân đá văng tảng đá lớn chắn lối ra của mật đạo. Rầm một tiếng vang lên, không khí trong lành mát mẻ cùng ánh nắng chói chang ùa vào mặt họ. Độc Cô Tuyệt ôm lấy Vân Khinh tung người bay ra khỏi địa đạo kia.

——————————————————————————————–

[1'> Vạn luân đao 万轮刀: tớ hầu như không tìm được tí thông tin nào trên google lẫn baidu về thứ vũ khí này. Mạn phép suy diễn thì luân là cái vong tròn, đao là lưỡi đao, nên vạn luân đao có thể hiểu là thứ ám khi hình vòng tròn sắc bén như một lưỡi dao hình tròn chăng? Ai biết thông tin gì về nó xin hãy giúp tớ nhé. Hương hoa nức mũi, bướm lượn ong vờn, tầm mắt trải rộng thấy một cánh đồng đầy hoa, lan hồ điệp màu hồng phấn, lan hương thảo[1'> màu vỏ quýt, hoa lụa màu xanh da trời[2'>… đều đan xen vào nhau cùng khoe sắc. Bươm bướm bay phấp phới như múa, ong mật ríu rít lượn quanh. Cách đó không xa còn có một dòng suối trong lành róc rách chảy được ánh mặt trời chiếu rọi lấp lánh. Một mảnh đất tươi đẹp như gấm vóc.

“Nơi này thật đẹp quá.” Vân Khinh không ngờ phía ngoài mật đạo lại là một cảnh sắc bồng lai như thế, không nhịn được thốt lời khen ngợi.

Độc Cô Tuyệt thấy chung quanh không có mai phục, khẽ rung cổ tay thu nhuyễn kiếm lại. Hắn nhìn quang cảnh thiên nhiên hoang dã trước mặt, tay kia vung lên, phát ra tín hiệu không một tiếng động.

“Aaaaaaa…” Đúng lúc này, một tiếng hét thảm thiết vang đến từ cách đó không xa, quả thật đã hoàn toàn phá vỡ khung cảnh tuyệt đẹp trước mắt.

“Âm công?” Vân Khinh kinh ngạc quay đầu nhìn về hướng phát ra tiếng hét ấy. Lẫn trong tiếng kêu gào thảm thiết còn có cả tiếng nhạc mang theo sát ý lạnh lẽo như băng. Đó chính là âm công.

Độc Cô Tuyệt vừa nghe thấy thế, sát khí bỗng ẩn hiện trên nét mặt. Âm công ư, gia tộc Phi Linh ư? Được lắm, hắn còn đang muốn tìm chúng để tính sổ, chúng lại tự nạp mạng đúng lúc. Lập tức hắn ôm lấy Vân Khinh tung người bay vọt qua đó.

Một khu rừng trúc, bên trong khu rừng trúc xanh biếc một màu có ba gian nhà trúc vô cùng tao nhã. Giờ đây trên nóc nhà trúc có một người con trai đang ngồi, chừng hai mươi ba mươi tuổi chi đó. Trên người anh ta khoác trường bào thuần trắng, mái tóc đen dài mượt buộc lỏng lẻo sau gáy đầy phớt đời, nét mặt biếng nhác, phong độ phóng khoáng, dáng vẻ phong lưu, cả người từ trên xuống dưới toát ra một thứ khí chất ngạo đời nồng đậm.

Lúc này đây, đôi môi anh ta đang gắn vào một cây tiêu ngắn khắc từ huyết ngọc có màu đỏ tươi như máu. Khúc nhạc cổ “Nhớ nhà” phiêu diêu lãng đãng bay ra, nếu bỏ qua âm nhận sắc bén giết người không ngại ẩn bên trong, đó thật sự là một khúc nhạc hay vô cùng.

Cạnh gian nhà dưới mông anh ta đang ngồi, có hai thiếu niên chừng hơn mười tuổi đứng hai bên một trái một phải. Cậu nhóc bên trái có gương mặt vui tươi hớn hở, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng. Còn cậu nhóc đứng bên phải gương mặt lại lạnh lẽo vô cảm, giờ đây sát khí đang nồng đậm quanh người.

Vân Khinh vừa quét mắt nhìn, không khỏi hơi nhíu mày. Ba người này cô đã từng gặp ở kinh đô nước Tần, hôm đó cứu cô trên đường không phải chính là ba người này sao.

Nhưng điều khiến cô kinh hãi không phải là gặp lại hai người này, mà là mười mấy người áo đen cả nam cả nữ trước mặt. Giờ đây bọn họ đang quỳ ở mảnh đất trống trước gian nhà trúc, run rẩy lẩy bẩy, ánh mắt ngập tràn vẻ hoảng sợ. Máu của họ đã