Polaroid
Thú Nam Và Tiểu Bạch

Thú Nam Và Tiểu Bạch

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324722

Bình chọn: 9.5.00/10/472 lượt.

ả đang vây quanh trước mặt, cẩn thận từng li từng tí, giống như là báu vật mà hắn trân trọng nhất, lòng của cô nặng trĩu, cầm điện thoại đi về phía nhà vệ sinh.

Bên này giọng Vệ Thần lười biếng vang lên trong điện thoại: "Sao vậy thân ái?"

Viên Lai Lai không rảnh so đo với hắn về ba chữ "Thân ái" là từ đâu mà đến, nói thẳng: "Vệ Thần, anh bị ra rìa rồi. . . . . . Tôi nói rồi mà, hắn làm sao có thể là người đồng tính luyến ái, năm đó tôi cùng hắn. . . . . ." Chợt ý thức được mình lỡ lời, cô ho một tiếng, "Tóm lại đàn ông hai mặt thì không đáng tin cậy, anh ngàn vạn lần cũng đừng quá đau lòng. . . . . ."

Vệ Thần hiển nhiên nắm được trọng tâm của câu nói trên : "Cho nên nhân dịp này hai ta thử quen nhau xem sao? Cô thấy được không?"

Viên Lai Lai ngây ra một chút, trong đầu chợt nhớ tới tấm ảnh Hình Diễn chụp cùng Tư Ninh, giọng nói có chút say mê: "Thật ra tôi biết hai anh không phải là đồng tính luyến ái, nhưng mà rốt cuộc anh tiếp cận tôi là vì cái gì?"

Vệ Thần suy nghĩ hồi lâu rồi mới trả lời: "Tối qua tôi đã nói rồi, lúc nãy lại nói thêm một lần nữa, tại sao cô lúc nào cũng không thèm nhớ đến lời tôi nói vậy?"

"Anh có . . . . ." Cô có chút kinh ngạc.

Vậy mà bên kia Vệ Thần đã ngắt điện thoại, Viên Lai Lai sửng sờ ngay sau đó liền nghe thấy "Tôi thật sự nghiêm túc đó."

Viên Lai Lai kinh ngạc nhìn Vệ Thần, chưa bao giờ thấy qua vẻ mặt nghiêm túc như bây giờ của hắn, tạm thời chưa thích ứng kịp cô không kìm chế được hỏi một câu: "Anh vào toilet nữ để làm gì?" Sau khi nói xong câu đó cô liền muốn cắn đứt lưỡi mình.

Vệ Thần khóe mắt co giật: "Nếu không phải vì sợ cái người ngu ngốc nào đó trốn trong một góc đau khổ một mình thì tôi hà cớ gì phải tự bôi nhọ bản thân mình như vậy!" Hắn nói ra câu này rõ ràng đã nhìn thấu hết mọi suy nghĩ trong lòng Viên Lai Lai, rõ ràng người cần an ủi nhất chính là mình vậy mà lại núp trong toilet giả vờ an ủi hắn.

Viên Lai Lai định nói gì đó, nhưng đúng lúc này lại truyền đến tiếng gõ cửa nhà vệ sinh, "Cốc cốc cốc", từng tiếng dội vào lòng Viên Lai Lai.

"Cô làm sao vậy?" Vệ Thần cau mày nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Viên Lai Lai liền kéo cô đi về phía cửa, cô nhất thời không muốn di chuyển, cũng không thể đoán ra cái gì đã khiến hắn hành động như thế này, còn cô thì lại dám dựa sát vào cánh cửa phòng vệ sinh nữ.

Viên Lai Lai bị hắn lôi kéo vừa không nhúc nhích lại vừa tức vừa giận, "Anh mau vào đi, nếu không sẽ bị người khác nhìn thấy đấy!"

Vệ Thần không nói hai lời vòng qua cô trực tiếp mở cửa phòng vệ sinh, đứng ngoài cửa mấy người đồng nghiệp vốn đang nói đang cười, bỗng nhìn thấy Vệ Thần liền im bặt rồi giương mắt ra mà nhìn hắn sau đó lại nhìn thấy khuôn mặt như bị táo bón của Viên Lai Lai ở sau lưng hắn, Liễu Nhiên liền rối rít tránh ra nhường đường cho Vệ Thần.

Vệ Thần đi hai bước, bỗng nhiên dừng lại, xoay người che chắn giúp Viên Lai Lai đi ra ngoài, mọi người đưa mắt nhìn theo bóng lưng của hai người, hâm mộ có, ghen tỵ có, thù địch cũng có, cửa phòng vệ sinh đóng lại lần nữa che khuất đi mấy bà tám nơi công sở.

Vệ Thần đưa cô đến chỗ ngồi rồi bảo cô không được suy nghĩ lung tung sau đó liền rời khỏi, đến khi gần hết giờ làm việc, cô liền ra khỏi công ty sớm một chút, không hề chờ Vệ Thần, bây giờ cô cần phải làm cho mình bình tĩnh trở lại suy nghĩ thật kỹ về tình huống này, việc này không ai có thể giúp cô được.

Tối về đến nhà mãi cho đến khi cô rửa mặt xong, Vệ Thần cũng không gọi điện, Viên Lai Lai cũng không có ý chờ điện thoại của hắn, nhưng mà cho đến bây giờ hắn là người mà cô thân quen nhất ở cái thành phố này, cũng có thể bây giờ điều mà cô cần chỉ là một người bạn mà thôi.

"Nhận? Hay không nhận? Anh nói nhận, chúng ta liền nhận, anh nói không nhận chúng ta sẽ không nhận, nhưng mà nói cho cùng là nhận hay không nhận? Rốt cuộc là nhận hay không nhận đây?" Tiếng chuông điện thoại vang lên, Viên Lai Lai nhìn chằm chằm vào ba chữ "Hình mặt than" không ngừng nhấp nháy trên màn hình, nhưng cuối cùng cô cũng không nhận. Điện thoại đổ chuông liên tục khoảng mười phút rồi tắt hẳn, Viên Lai Lai nhắm mắt lại chuẩn bị đi ngủ.

Ai ngờ vừa mới nằm xuống giường thì điện thoại lại bắt đầu reo lên, năm phút sau, cô cuối cùng cũng phải ngồi dậy lấy điện thoại, giọng nói có chút lo lắng của Hình Diễn vang lên: "Lai Lai hả?"

"Dạ phải" Viên Lai Lai đáp lại hắn một câu.

Hình Diễn im lặng hồi lâu rồi dịu dàng nói: "Đi đâu vậy, sao không nghe điện thoại?"

"Mới vừa tắm xong." Viên Lai Lai cũng không nói nhiều, Hình Diễn cũng cảm thấy hắn nhã nhặn hơn so với ngày thường.

"Không vui sao?" Thường ngày Viên Lai Lai chính là người có đầu óc đơn giản, lúc này lại im lặng khiến cho hắn cảm thấy lạ lẫm.

"Không phải."

"Hôm nay em đã làm gì?" Không thấy được vẻ mặt của cô Hình Diễn không thể nào đoán được rốt cuộc cô đang suy nghĩ gì, nhưng mà nếu cô trở về bên cạnh hắn lần nữa, hắn sẽ không bao giờ để cho cô lén trốn đi, dù hắn phải dùng mọi cách gì đi chăng nữa.

"Đi làm."

"Không còn gì nữa sao?"

"Dạ "

"Rốt cuộc em bị làm sao vậy?" Hình Diễn cuối cùng cũng không n