
anh tin tưởng em."
"Nếu như tin tưởng em, tại sao sắc mặt của anh khó nhìn như vậy?"
Cô đang chỉ trích anh sao? Anh tức cười. "Anh đã đợi em khoảng 3 tiếng, em nghĩ tới anh còn cười được sao?"
"Nếu như anh cảm thấy lãng phí thời gian, có thể không cần chờ." Thấy sắc
mặt của anh xầm lại, cô mới phát hiện ra mình lỡ lời. "Thật xin lỗi, ý
của em là, hôm nay kỷ niệm tròn một năm ngày cưới của chúng ta dĩ nhiên
có ý nghĩa quan trọng, nhưng bình thường mỗi một ngày trôi qua ngày nào
cũng đều quan trọng, không phải sao? Nếu em có việc không thể tới, anh
thật ra thì không cần phải kiên trì chờ em——".
"Em không có lỗi, nhưng chúng ta bình thường luôn ai bận việc của người nấy, một
tháng không gặp mặt nhau được mấy ngày, nếu không nhân ngày đặc biệt hôm nay giúp gia đình chúng ta xum họp chung một chỗ, anh không biết chúng
ta còn lại những gì."
Chỉ còn lại một cuộc hôn nhân trống rỗng trên danh nghĩa, giữa hai chúng ta chỉ bằng mặt mà không bằng lòng.
"Anh biết đấy công việc của em rất bận rộn——".
"Đúng vậy, em vĩnh viễn đều bận rộn, với em công việc luôn quan trọng hơn anh, anh chỉ có thể đứng sang bên lề.
Một sự tức giận dâng lên cuồn cuộn trong ngực Từ Lỵ Hoan, cô
cố gắng nhịn mấy câu quật cường xuống không nói ra.
Anh cũng phát hiện mình không giữ được bình tĩnh, nói những lời vô cùng sắc bén, nên giọng điệu của anh lập tức dịu xuống. "Xin lỗi, anh thừa nhận
anh chờ quá lâu, nên có chút mất hứng. Anh biết rõ em rất bận, anh không trách em."
"Là em không tốt, anh không cần phải nói xin lỗi."
Cô phối hợp thể hiện cảnh hòa hợp giữa hai người bằng nụ cười giả tạo,
nhưng trong lòng cô lại tràn đầy chua chát.
Bọn họ như vậy không biết đã bao nhiêu lâu? Đầu tiên là bởi vì chung đụng thì ít mà xa cách
thì nhiều, khó được gặp mặt nhau nên hai người không muốn gây gổ với
nhau, cho dù không vừa lòng đối phương rất bận rộn, nhưng cũng lựa chọn
im lặng chịu đựng, họ cho rằng như vậy là thông cảm với nhau, nên oán
giận chất chứa trong lòng càng ngày càng nhiều mà không có chỗ để giải
tỏa.
Cho tới bây giờ, bọn họ cũng luyện thành bản lĩnh nghĩ một
đằng nói một nẻo, anh rõ ràng mất hứng, nhưng lại giả vờ thông tình đạt
lý với cô, còn cô rõ ràng rất muốn hỏi anh tuần trước đi đến nhà cô minh tinh trẻ nào đó ở qua đêm bị chụp hình là chuyện gì xảy ra, nhưng lại
không hỏi được.
Cô khổ sở nghĩ, có lẽ anh cho là cô bay tới bay
lui trên bầu trời không có thời gian xem báo chí đi? Thật ra thì cô đều
có lưu ý, anh ở giới văn nghệ muôn màu muôn vẻ, hấp dẫn các cô gái trẻ
khắp nơi, anh và cô nữ minh tinh nào đó gặp mặt, rồi còn tham gia Party
người mẫu gì đó, cô đều rõ ràng. Anh luôn nói với cô rằng anh là vì sự
nghiệp, không thể không xã giao,nhưng sao lại xã giao đến tận phòng ngủ
của người ta, thật đúng là chăm chỉ làm việc. . . . . .
Tim của anh, đã sớm không có ở đây, hôn nhân không còn tình yêu, bây giờ so đo kỷ niệm ngày kết hôn gì chứ?
Nhưng cô vẫn mua quà tặng anh nhân ngày kỷ niệm. Cô có nhớ rõ hôm nay.
"Em có quà tặng dành cho anh." Cô lấy từ trong vali hành lí ra một cái hộp nhỏ được đóng gói xinh đẹp.
"Ách, cám ơn." Lê Thượng Thần hơi ngạc nhiên, không ngờ tới cô để tâm như
vậy. Anh mở hộp ra, là một chiếc đồng hồ đeo tay, anh hơi kinh ngạc, anh từng nói qua thích một chiếc đồng hồ đeo tay, không ngờ cô còn nhớ rõ.
Anh cầm đồng hồ lên, phát hiện trong hộp còn có một trang giấy, mở ra nhìn
vào, anh ngây ngẩn cả người ——là giấy thỏa thuận li hôn.
Từ Lỵ
Hoan nói: "Em đã nghĩ rõ ràng, ban đầu kết hôn vì quá xúc động, chúng ta đều muốn có sự nghiệp của riêng mình, cả hai đều muốn ra môi trường bên ngoài để phát triển sự nghiệp, không thích hợp với cuộc sống gia đình,
ly hôn đối với chúng ta là tốt nhất. Mặc dù trước khi kết hôn không có
thỏa thuận, nhưng mà chúng ta đều có sổ tiết kiệm riêng của mình, muốn
phân chia tài sản rất nhanh, hi vọng tối nay anh có thể ký tên ngay, sau đónhờ luật sư xem xét chi tiết cụ thể như vậy có thể không?"
Nhịp tim của cô đập thật nhanh, anh sẽ đồng ý chứ? Bất kể như thế nào, cô cũng đã quyết định rồi, sẽ không thay đổi.
Anh nhìn cô, vẻ mặt trống rỗng, anh chậm rãi nâng tay phải lên, che kín mặt ——sau đó, anh cười.
Cô rất kinh ngạc. Anh lại cười? Cô phỏng đoán qua phản ứng của anh, anh sẽ phải tức giận, sẽ chất vấn cô nguyên nhân, sẽ hoài nghi cô đang nói
đùa, có lẽ sẽ rất tức giận, nhưng anh vẫn cười?
Chợt nghe anh
nhỏ giọng cười, trong tiếng cười có hoang đường, có ngạc nhiên, có không thể tin, nhưng lại không có tức giận. Một lát sau, anh mới ngưng cười.
Anh nhàn nhạt mở miệng: "Thật ra thì, anh cũng tính đêm nay đề cập chuyệnly hôn với em."
"Thì ra là anh cũng muốn ly hôn à?" Từ Lỵ Hoan cười lớn, cô liên tục suy
tính một tháng mới làm ra quyết định này, thế nhưng anh lại chẳng hề để ý nói ra khỏi miệng, thì ra là, chỉ có cô đang giãy dụa, không bỏ được,
mà anh đã sớm bỏ qua cô.
"Em nói không sai, chúng ta đều không
thích hợp với hôn nhân, ban đầu thật sự là vì yêu nhau say đắm, bởi vì ở chung với em có cảmgiác quá tốt nên anh không s