Teya Salat
Thử Ly Hôn

Thử Ly Hôn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323980

Bình chọn: 9.00/10/398 lượt.

n tin tưởng vào câu nói của bà mẹ đáng kính: “Mẹ quen biết không ít bác sĩ ưu tú”, mà không chút ngờ vực. Cách ngày lại phải đi gặp một bác sĩ, hết người này lại đến người khác, thế mà danh sách của mẹ cô vẫn còn tận hơn chục cái tên nữa.

Vương Nhã Khả đi xem mặt tới tấp liên tiếp như thế nên Ân Tấn Minh cũng biết. Anh không những không tức giận, ngược lại còn cổ vũ khích lệ. Lúc Vương Nhã Khả ra đến cửa, Ân Tấn Minh còn góp ý vài câu ví dụ như son môi màu này không đẹp, rồi khoác chiếc túi nào cho hợp?

Vương Nhã Khả luôn dùng ánh mắt sắc như dao liếc về phía anh, ánh mắt đó hung hãn cứ như đao phủ chuẩn bị xử phạt lăng trì.

Ân Tấn Minh chẳng sợ đôi mắt đó, thậm chí còn khuyên nhủ chân thành: “Vương Nhã Khả, tốt nhất là cô nên kiếm người nào giàu có một chút, nếu người ta có nhà có cửa, thì một nửa ngôi nhà này của cô có thể tài trợ cho tôi”.

Từ câu nói đó có thể nhận ra, anh cũng ủng hộ Vương Nhã Khả trong sự nghiệp coi mặt quang vinh, lúc nào cũng giơ cả hai tay tán thành.

Vương Nhã Khả cũng không tỏ ra yếu thế, tươi cười rạng rỡ trả lời: “Anh yên tâm, nhất định tôi sẽ kiếm người có tiền, chí ít, cũng phải hơn đứt anh. Nhưng, anh đừng có mơ tưởng đến chuyện tôi sẽ nhượng lại cho anh một nửa căn nhà. Cho dù tôi có chuyển đi thì nửa ngôi nhà này, tôi cũng sẽ đem bán đi cho được giá. Anh là cái gì của tôi chứ? Tại sao tôi phải dâng cho anh một miếng thịt ngon thế này?”.

Ân Tấn Minh cũng chẳng giận, tiếp tục nở nụ cười lưu manh: “Nói cũng phải. Cô phải dựa vào xem mặt mới có thể xuất chuồng được, thôi thì coi như đó là của hồi môn”.

“Ân Tấn Minh, anh thật quá đáng. Anh có tư cách gì mà nói tôi như thế?”

“Tôi có tư cách của một người xa lạ, tư cách của một hàng xóm!”, Ân Tấn Minh cười “ha ha” nói, “Có điều, tôi khác với những người xa lạ và hàng xóm bình thường, người khác nói sau lưng, còn tôi đường đường chính chính nói trước mặt cô, vì tôi thẳng thắn chân thành hơn họ!”.

Cơn tức giận như trào dâng trong lồng ngực Vương Nhã Khả. Song, rất nhanh, cô đã tìm được đòn để phản kích, cười lạnh nói “Coi mặt thì sao chứ? Đến cả đài truyền hình người ta còn tổ chức hẳn một chương trình về coi mặt cơ mà, hơn nữa, người đi tham gia đều là trai tài gái sắc cả. Cho dù là trai tài gái sắc thì cũng không phải cứ đi trên đường là có thể dễ dàng chạm mặt được. Tôi cho rằng mình cũng vậy, có thể tùy tiện tóm bất cứ người nào trên đường được sao? Coi mặt là cách hiệu quả nhất, chí ít, cũng còn tốt hơn chẳng có ai thèm hỏi đến”.

Ân Tấn Minh thờ ơ, chẳng thèm đoái hoài gì, nói: “Cô đang nói tôi ư? Nếu tôi muốn, chỉ cần đứng trên đường hô một tiếng là sau lưng có đến hàng đàn bám theo. Cô tưởng cái gì mình cũng biết sao? Đúng là ếch ngồi đáy giếng. Quá xem thường sức hấp dẫn của tôi rồi đấy!”.

“Một đám các bà nội trợ sao?”, Vương Nhã Khả nói vẻ châm biếm.

“Đúng, các bà nội trợ trong tương lai. Chắc chắn là xinh đẹp hơn cô gấp tỷ lần, trẻ trung hơn cô gấp vạn lần!”, Ân Tấn Minh ngẩng cao đầu, dùng ánh mắt kiêu căng, khiêu khích nhìn Vương Nhã Khả.

“Anh cứ ba hoa khoác lác đi, ba hoa đâu có bị đóng thuế! Tôi chán nói chuyện với anh lắm rồi”, Vương Nhã Khả chẳng rảnh rỗi mà tốn thời gian với Ân Tấn Minh nữa, liền cầm túi xách, đi đến giá để giày gần cửa, tiếng giày cao gót giẫm lên nền nhà vang lên “cồm cộp cồm cộp”, sau đó cửa được mở ra, để lại một bóng hình kiêu ngạo là anh.

Vương Nhã Khả nói đi liền đi ngay, Ân Tấn Minh khẽ nhếch mép nhưng lại không hiện lên nụ cười, không biết anh đang cố khích lệ bản thân hay tự chế giễu sự nhàm chán của mình nữa. Vừa rồi mồm miệng đấu đá, đả kích lẫn nhau khiến tâm trạng thoải mái hơn phần nào, lúc này anh lại thấy đói, mở tủ lạnh ra, bên trong trống không, chẳng có gì hết.

Khi chưa ly hôn, trong tủ lạnh còn cái để ăn, ngay cả khi Nhã Khả quyết tâm từ bỏ phong cách lãng mạn của giai cấp tiểu tư sản thì cô cũng rất biết điều, anh chưa bao giờ phải lo lắng đến mấy chuyện bếp núc.

Hiên tại đã ly hôn, Vương Nhã Khả không làm cơm, vì thế trong tủ lạnh chẳng có thứ gì còn sót lại. Ân Tấn Minh lắc lắc đầu đóng cửa tủ lạnh. Sau đó anh lại đi lục lọi chỗ khác, nhưng tìm một vòng mà chẳng thấy gì ăn, kể cả mì ăn liền.

Anh hừng hực lửa giận bèn vào phòng thay đồ, quyết định đi siêu thị. Anh chỉ muốn nhanh chóng lấp hết chỗ trống trong cái tủ lạnh kia.

Rất lâu rất lâu rồi Ân Tấn Minh không đi siêu thị. Trước đây đồ dùng đều do Vương Nhã Khả đi mua. Khi ấy anh rất bận, chẳng có chút thời gian rảnh nào để mà đi dạo siêu thị cùng cô.

Lúc đó, anh cảm thấy việc trong tủ lạnh có sẵn đồ ăn thức uống là một điều đương nhiên, cứ như thể chiếc tủ lạnh tự động sản xuất ra những món đồ đó vậy. Anh chẳng hề quan tâm đến chuyện tại sao những thứ đó lại về được đến tủ lạnh nhà mình.

Có một lần, trên đường về nhà, Ân Tấn Minh gặp Vương Nhã Khả đang xách túi lớn túi bé đồ đạc, anh còn tỏ vẻ coi thường nói cô mắc bệnh nghiện mua sắm, còn cho rằng phải giáo huấn cô một trận để từ sau không mắc bệnh đó nữa. Anh thờ ơ không thèm đến giúp cô xách đồ, vẫn vung vẫy tay không về nhà.

Về đến nhà, Vương Nhã K