
n, làm đau thương yên lòng.
Dù sao, Lương Thiển Thâm sống đến bây giờ, cho dù là sống đến ngày nào đó chuẩn bị lìa đời, cho dù tiếp tục lừa mình dối người, trời đất đều hiểu cô chỉ yêu có một người mà thôi. Giống như tình yêu của mẹ cô, rơi lệ tới chết vẫn không có bỏ người kia xuống. Nhưng mà, chuyện kia lại phảng phất như ở kiếp nào rồi.
Tân Tử đỗ xe ở trước mặt cô, anh ta kéo cửa kính xe xuống, câu nói đầu tiên với cô là: “Muốn đi đâu, tôi đưa em đi.”
“Tòa án.” Cô dự định đi đến tòa án, có một vụ án phúc thẩm sắp mở phiên tòa, cô muốn đi đến đó kiểm tra tài liệu một chút.
Trời mưa rồi, cô bắt xe tới, có người đưa đi cô cũng thấy nhàn nhã vui vẻ hơn. Thiển Thâm lên xe, trong xe yên lặng càng làm tăng tiếng mưa rơi bên ngoài, từ xưa đến nay Thiển Thâm chán ghét trời mưa lần đầu tiên lại cảm tạ trời mưa, hiện tại nếu không có tiếng mưa rơi sẽ khó xử nhạt nhẽo đến mức nào.
Không ai trong bọn họ nhắc đến chuyện tối hôm qua nữa, giống như lật qua một trang của quá khứ, không đáng nói đến nữa. Tân Tử không đề cập tới đương nhiên Thiển Thâm cũng không muốn nói, tối hôm qua thật sự cô rất kích động, bộ dạng hùng hổ dọa người lại đanh đá ngang ngược, có lẽ tất cả suy nghĩ trong lòng cô đều được biểu hiện rất rõ ràng, cô không nên làm như vậy, hiện tại cô không muốn nhớ đến cái tính tình của mình lúc ấy, quá bẽ mặt.
Tiếng chuông điện thoại di động của Thiển Thâm giải thoát trận chiến im lặng này, cô lấy ra liếc nhìn, không khỏi nhíu mày. Tiếng chuông liên tục vang lên, nhưng mà cô không bắt máy.
“Vì sao không nghe?” Tân Tử nghiêng mặt qua hỏi.
Thiển Thâm nhanh chóng nhìn anh ta một cái, lạnh mặt nhấc điện thoại lên: “Alo.”
“… Đại Bạch…” giọng nói của Nghê Uyên rất oan ức.
“Câm miệng.” Thiển Thâm gầm nhẹ một tiếng: “Cậu đang ở đâu?”
Tiểu Bạch thành thật báo cáo: “Ở dưới quán cà phê trước cửa nhà em.”
“Đứng yên đó đừng nhúc nhích, xem hôm nay tôi sẽ dạy dỗ cậu phải quỳ xuống đất cầu xin tha thứ như thế nào!”
Thiển Thâm bực mình cầm điện thoại thả vào trong túi xách, nhìn Tân Tử nói: “Không tới tòa án nữa, đưa tôi quay về nhà của tôi.”
Tân Tử không phát biểu câu nào, đến chỗ giao lộ liền quay đầu xe lại. Thiển Thâm nhìn chằm chằm cái bóng của mình trên cửa sổ mới phát hiện ra sắc mặt của mình hôm nay tiều tụy như thế nào, cười khổ một tiếng, bộ dáng này của cô rơi vào trong mắt Tân Tử e rằng ở trong lòng anh ta đã sớm cười nhạo bản thân cô cả trăm ngàn lần. Nghĩ đến đây, đầu của cô lại bắt đầu đau đớn, mà khi đau đầu thường báo hiệu có chuyện gì đó không tốt sắp xảy ra. Cô day day huyệt thái dương, lấy thuốc giảm đau ra đang muốn uống, lại bị một bàn tay bên cạnh vội vã ngăn lại.
Tân Tử nhân lúc Thiển Thâm đang sững sờ giật lọ thuốc trở lại, giọng điệu bình thản nói: “Không nên uống loại thuốc này, đối với thân thể không có lợi.”
“Bác sĩ nói thỉnh thoảng uống thì không có vấn đề gì, đưa thuốc cho tôi.” Thiển Thâm hoàn hồn, giang hai tay bày ra trước mặt Tân Tử.
Tân Tử nhanh chóng cho thuốc vào túi quần bên trái của mình, kiên quyết nói: “Nếu đau đầu thì về nhà ngủ một giấc, không nên lệ thuộc vào thuốc.”
Thiển Thâm ấm ức nói: “Chỉ thỉnh thoảng tôi mới uống, làm sao anh biết tôi luôn luôn lệ thuộc vào thuốc?”
Tân Tử cười rất sâu xa, nói: “Khi em uống thuốc, bao giờ chẳng bảo em gái tôi rót nước giúp em.”
Thiển Thâm nghẹn giọng, quay mặt nhìn chằm chằm bộ dạng ung dung tự nhiên của người nọ một hồi lâu, mới bắt đầu rối rắm quay lại dựa vào ghế ngồi. Qua vài phút đồng hồ, xe từ từ giảm tốc độ, vững vàng dừng ở trên chỗ đỗ xe ven đường.
“Tới rồi.”
Thiển Thâm hướng ra phía ngoài nhìn một chút, bên ngoài trời mưa càng lúc càng lớn, cô cầm ô lên, nói: “Anh đi xuống xe cùng với tôi, hôm nay chúng ta nói mọi chuyện cho rõ ràng.”
Tân Tử khẽ quay đầu lại nhìn cô, ánh sáng trong con ngươi lập lòe, cuối cùng cũng tắt ngóm, tháo dây an toàn ra cầm ô xuống xe.
Hai người cùng nhau đi vào quán “Tả Ngạn Nam”, cửa hàng này là quán cà phê nổi danh của vùng này, phong cách tươi mát mê người, phong cách cà phê cao đặc biệt, món bánh ngọt ăn kèm cũng làm cho người ta ăn một lần cả đời khó quên, hàng ngày đều có rất nhiều người nghe danh mà đến. Lúc này trong cửa hàng có rất nhiều khách, bên ngoài cửa hàng còn có rất nhiều người đi đường đứng tránh mưa. Thiển Thâm vừa vào cửa đã bắt đầu tìm kiếm bóng dáng của Tiểu Bạch, nhìn quanh một vòng, chưa có nhìn thấy Tiểu Bạch, trái lại nhìn thấy một cái bóng dáng quen thuộc, cô kinh hãi đến mức hô hấp cũng ngưng trệ.
Ông trời có mắt, dự cảm của cô lại linh nghiệm. Nếu sớm biết thế này, có đánh chết cô cũng sẽ không bảo Tân Tử cùng đi vào.
“Quý khách, đi hai người ư?” Nhân viên phục vụ vẻ mặt tươi cười chào đón, vừa nhìn thấy Thiển Thâm lại lập tức nhiệt tình nói: “Lương tiểu thư, đã lâu không thấy cô tới rồi.”
Thiển Thâm cười qua loa, nói: “Xem ra nơi này của mấy người hết chỗ ngồi rồi.”
Tân Tử cúi đầu nhìn nửa khuôn mặt hơi mất tự nhiên của cô ấy một chút, tuy rằng không biết trong bụng cô đang suy tính những điều gì, nhưng cũng không lên tiếng.
Thiển Thâm đang nhanh ch