Thử Hỏi Đắng Cay Nông Sâu Thế Nào

Thử Hỏi Đắng Cay Nông Sâu Thế Nào

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324375

Bình chọn: 7.5.00/10/437 lượt.

au cùng chứ? Cậu ta khó hiểu nhìn thấy cô ấy xoay sở ngồi ở đó tư thế cứng ngắc, đỏ ửng trên mặt vẫn không thối lui, giống như đang gắng hết sức ngấm ngầm chịu đựng cái gì đó…

Bỗng nhiên, Tân Tử cảm thấy trên mặt giống như có lửa đốt nóng hầm hập, cậu ta cuống quýt lấy một chùm chìa khóa liệng lên mặt bàn, cũng không thèm nhìn Thiển Thâm nói: “Vậy cậu khóa đi.” Nói xong cúi đầu cực kỳ nhanh chóng ra khỏi phòng học.

Thiển Thâm thấy cậu ta đi rồi, lúc này mới thở phào một cái, may quá may quá, cuối cùng không làm mất thể diện. Cô run run rẩy rẩy đừng dậy, lông mày nhíu chặt lại, trong lòng run sợ nhìn lại phía dưới thân, trời ạ! Trên cái ghế ngồi đều bị nhuộm lên rồi!

“A! Đúng rồi.”

“A!”

Bỗng nhiên Tân Tử quay trở lại nhìn thấy Lương Thiển Thâm cả khuôn mặt bị dọa trắng bệch thét chói tai luống cuống tay chân ngồi trở lại ghế. Cô không hề có chút hình tượng nào chỉ vào Tân Tử mắng to: “Cậu bị bệnh thần kinh a! Quay lại để làm chi!”

Tân Tử cũng không cãi lại, vội vàng đi đến trước mặt cô, nhìn chằm chằm bàn học, nhanh chóng cởi áo khoác của mình đặt ở trên bàn, nói: “Bên ngoài hơi lạnh, cậu mặc đi.” Sau đó, lần này chạy thẳng ra ngoài.

Thiển Thâm nhìn cái áo đồng phục này, bắt đầu lại muốn mắng thêm một câu bệnh thần kinh, bỗng nhiên nghĩ đến vừa rồi cậu ta cởi áo trên cánh tay lộ ra rất nhiều vết sẹo, hình như không phải là hình dạng vết thương cũ. Chẳng lẽ cậu ta vì che dấu những vết sẹo đó nên mới mặc áo khoác dài tay?

Quên đi, không đi lo những chuyện hư hỏng của cái gã này. Thiển Thâm thu dọn cặp sách qua loa, lấy khăn tay ra lau sạch ghế, lại đưa mắt nhìn ra phía sau, thật sự “vô cùng thê thảm”, xem ra muốn che dấu tai mắt người khác về đến nhà có chút khó khăn. Cô cầm lấy đồng phục của Tân Tử ném tới trên bàn học của chính cậu ta, không nhịn được nói: “Bên ngoài nóng như vậy, lạnh cái đầu nhà cậu! Làm như tôi ngu ngốc…”

Trong giây lát, Thiển Thâm dường như ý thực được điều gì đó, nhiệt độ nhanh chóng thiêu đốt tới bên tai.

Lúc này thể diện ném hết đi được rồi!

Ai oán nhìn cái áo khoác đồng phục kia, tiếp tục đấu tranh tư tưởng năm phút đồng hồ, Lương Thiển Thâm bị buộc mà bất đắc dĩ đem đồng phục của Tân Tử thắt ở ngang hông vội vàng trốn vào trong bóng đêm.

Thiển Thâm tươi cười cứng ngắc đứng ở trên đài, thật sự là không thể nâng nổi dũng khí lên để hướng nhìn xuống dưới. Cô đành phải nhìn người hiện tại đang trên cùng một con thuyền với mình, có điều người kia so với cô bình tĩnh tự nhiên hơn nhiều, nụ cười khéo léo đúng mức, đang lững thững đi đến trước mặt cô. Loại cảm giác này làm cho cô cảm thấy quen thuộc lại xa lạ, quen thuộc chính là khuôn mặt trắng bóc và nụ cười nho nhã của người này, xa lạ chính là trong đôi đồng tử ẩn giấu sau cặp kính mắt không tìm thấy ánh mắt quen thuộc.

“Sao thế này, chú rể cô dâu đều đứng ngẩn người a?”

Tình cảnh này làm cho Hạ Quý lần thứ hai buồn bực nhịn không được nói thêm một chút, chưa từng thấy qua một đôi cô dâu chủ rể nào lại cung kính nhau như thế này, đây rốt cuộc là hôn lễ hay là lễ tang a. Anh ta đưa mắt lại nhìn cô dâu, vừa nhìn thiếu chút nữa mắt trợn trừng rớt cả ra ngoài: Mỹ nữ quán bar? Cũng may anh ta có năng lực khống chế điều tiết vô cùng mạnh mẽ, sau vài giây đồng hồ khôi phục lại vẻ bình thường, những vẫn nghĩ không ra tại sao Tân Tử lại cùng vị mỹ nữ kia kết hôn. Khi đó bộ dạng rõ ràng là không quen biết mà.

Tân Tử bật cười trước, hướng về phía mọi người hơi chút ngượng ngùng nói một câu: “Căng thẳng quá.”

Toàn hội trưởng cười vang một trận, không khí lập tức sôi động, quét qua không khí trầm lặng ban nãy.

Lương Thiển Thâm cảm thấy mình ở trong ranh giới sụp đổ, là buổi sáng hôm nay chính mình vẫn chưa tỉnh ngủ hay là đám người kia chưa tỉnh ngủ, cô bây giờ trên không phải dưới cũng không phải, trố mắt nhìn Tân Tử lấy ra một cái nhẫn kim cương theo cô nhận định phải nặng hơn sáu ca-ra.

Tân Tử tình cảm nồng nàn chân thành khuỵu một gối xuống ở trước mặt cô: “Em bằng lòng gả cho tôi chứ?”

Hiện tại đang lưu hành mốt bày tiệc kết hôn rồi mới cầu hôn sao?

Lương Thiển Thâm mệt mỏi cố gắng bày ra một nụ cười thoáng hiện không tính là dữ tợn, dường như răng đang mài ken két hạ giọng nhìn Tân Tử nói: “Anh đang làm gì đó!”

“Cầu hôn em.” Vẻ mặt người khởi xướng ra vẻ vô tội.

“Anh!” Nhịn xuống, Lương Thiển Thâm không nên kích động, cô cầm lấy bó hoa che mặt của mình: “Có phải đầu của anh bị đập vào cửa nên hỏng rồi hay không, nhiều người như vậy anh không nên tự làm mất thể diện, đến lúc đó kết cục sẽ như thế nào?”

“Vậy em nói xem làm sao bây giờ?” Tân Tử vẫn đính lên một bộ mặt tươi cười thanh nhã, anh ta đem nhẫn kim cương đưa tới trước mặt Thiển Thâm, lại hỏi lại một lần nữa rất chân thành: “Gả cho tôi chứ? Thiển Thiển.”

Giống như bị người khác hung hăng nhéo tai cốc một cái, Thiển Thâm chỉ nhìn thấy hai bờ môi mỏng kia mở ra đóng lại, cuối cùng cái hình dáng khuôn miệng khi phát âm kia khiến cho cô trong lúc nhất thời mất đi năng lực suy nghĩ. Đợi đến khi cô bình tĩnh trở lại, trên ngón áp út đã thấy lành lạnh, nhẫn đã được đe


XtGem Forum catalog