Duck hunt
Thủ Hộ Thiên Sứ

Thủ Hộ Thiên Sứ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324574

Bình chọn: 9.5.00/10/457 lượt.

ưởng lão.” Long Thiếu Hạo hạ lệnh, “Từ nay về sau tôi không muốn nhìn thấy bất kì một người họ Liễu nào lãng vảng ở Long môn nữa, hiểu chưa?“

“Dạ, môn chủ.” Hồng trưởng lão có chút sợ hãi nhìn cậu ta, nhanh chóng trả lời.

“Mà cô?” Cậu ta lạnh lùng nhìn thoáng qua, ánh mắt phút chốc trở nên u ám, không chút tình cảm, tàn nhẫn, sắc mặt tái nhợt băng lãnh làm cho người ta hoảng sợ. Chậm rãi nhả từng chữ một: “Từ đâu đến thì về nơi đó.“

Liễu Ngôn nhất thời lo sợ mặt mày trắng bệch, không có một chút huyết sắc. Mọi người cũng khiếp sợ cực độ.

“Đừng, em không muốn, em không muốn trở về.” Liễu Ngôn lắc đầu điên cuồng, khóc rất thê thảm, “Anh họ em biết em sai rồi, em cũng không dám … nữa, anh đừng đuổi em đi, em không muốn quay về, van anh, đừng đuổi em đi, em không muốn lại trở về những ngày khổ ải, anh họ, anh hiểu rõ em nhất, van xin anh đừng đuổi em, đừng buộc em rời đi.” Liễu Ngôn ôm đùi cậu ta đau khổ cầu xin. Cô sai lầm rồi, cô thật sự biết mình đã làm sai rồi, cô đã tự đánh giá bản thân mình quá cao. Cô cũng không dám … vọng tưởng ngôi vị môn chủ phu nhân nữa, cô chỉ cần có thể ở lại Long môn, những cái khác cũng không dám đòi hỏi quá đáng, cô không muốn phải quay trở lại cái xóm nghèo nàn đáng sợ kia nữa, cô không muốn đâu!

Nhìn thấy cháu gái thật sự cũng bị lôi đi rồi, Liễu Tiêu nóng nảy, “Hạo, cũng không thể được…“

Long Thiếu Hạo trừng mắt, bà ta lập tức ngậm miệng lại.

“Kêu tôi môn chủ, bà là vợ của cha tôi, nhưng không phải là mẹ của tôi, nhớ kỹ thân phận của bà, an phận thủ thường làm tốt phận sự của bà, nếu không, tôi cũng có thể làm giống như vậy, đem bà trục xuất khỏi Long môn.” Ánh mắt cậu ta sắc lạnh làm cho người ta không rét mà run.

Mặc dù sợ hãi, nhưng Liễu Tiêu bình thường được nuông chiều quen thói kiêu ngạo, nhất thời không thể nhận thấy sự chuyển biến trong thái độ của Long Thiếu Hạo, bà thật không cam lòng, cả giận nói: “Cậu dám đối với tôi vô lễ như vậy sao, tốt xấu gì tôi cũng là vợ của cha cậu, là mẹ kế của cậu, còn nữa cậu cũng đừng có quên, cậu đã từng đáp ứng qua với Liên Mộng sẽ chiếu cố tôi tốt, cậu hiện tại là muốn nó chết không nhắm mắt sao chứ?” Bà ta cứ như vậy mà đưa con át chủ bài ra, tính trước là Long Thiếu Hạo như thế nào đi nữa cũng sẽ niệm tình mà không dám đối xử tệ bạc với bà ta, đây chính là chiêu ‘một đá chết muôn chim’

Ánh mắt Long Thiếu Hạo lạnh lùng vô tình ẩn khuất nét u ám, gương mặt anh mơ hồ như có một màn sương lạnh bao phủ, anh lạnh lùng lắc đầu chế diễu, “Lại cũng chiêu này.” Tuy rằng anh đang cười, nhưng Liễu Tiêu cảm thấy trong lòng lại dấy lên một luồng khí lạnh giá, khiến bà không rét mà run, cảm thấy ớn lạnh, bà cuống quít lùi lại, mưu đồ giãy dụa lần chót, “Đừng quên Liên Mộng là vì cứu cậu mà chết .”

“Bà sai lầm rồi.” Long Thiếu Hạo cười lạnh, trên mặt mang theo một tia phẫn nộ, “Nếu không phải bởi vì cô ta, tôi cũng không phải đau khổ nhiều như vậy, phải mang trên người tội danh hại chết Liên Mộng, tôi tuyệt nhiên không cần cô ta tới cứu, bà cho là một tên sát thủ nho nhỏ có thể lấy mạng của tôi sao chứ? Chính cô ta tự xen vào việc của người khác, là chính cô ta tự hại chết chính mình, bà đừng tưởng rằng có thể dùng cái lý do này mà áp chế tôi cả đời, nếu vậy bà thật sự rất sai lầm, từ hôm nay trở đi, chiếu cố tốt bà mới là chuyện chồng của bà phải làm, không phải bà nên tự mình đi tìm ông ta mà cầu xin sao chứ!“

“Còn các người.” Long Thiếu Hạo ánh mắt sắc như dao cạo nhìn về phía bốn đại trưởng lão, năm vị Đường chủ, người giúp việc, quản gia, hộ vệ… gương mặt anh tuấn có chút tức giận, đôi mày khẽ nhíu lại, trong mắt ánh lên một tia lạnh lẽo. “Xem ra, người môn chủ này của các người quả thật không có tài cán gì, thật bất lực, lại để cho các người cưỡi trên đầu trên cổ ta, đuổi đi người của ta, các người thật là to gan hử!“

“Thuộc hạ không dám.” Ngoại trừ bốn đại trưởng lão, mọi người đều quỳ xuống thỉnh tội, sợ hãi không thôi.

“Xem ra còn có người không phục à,” cậu ta liếc xéo về phía bốn đại trưởng lão nói: “Bốn vị trưởng lão, tôi nghĩ chắc các ngươi cũng đã sớm muốn thay thế vị trí tôi rồi chứ?” Long Thiếu Hạo hờ hững nói qua, trong mắt lộ vẻ lạnh nhạt.

“Môn chủ, chúng ta không có ý này, người đừng hiểu lầm.” Tử trưởng lão vội vàng giải thích.

“Đúng vậy, môn chủ, chúng tôi không dám.” Hồng trưởng lão quỳ xuống.

“Môn chủ, xin minh xét.” Hắc trưởng lão cũng quỳ xuống.

“Môn chủ, thỉnh bớt giận.” Bạch trưởng lão cũng theo đó quỳ xuống.

“Tôi cũng tin tưởng rằng các vị trưởng lão không có ý tứ này, tôi nghĩ trong đó chắc có hiểu lầm.” Long Thiếu Hạo khóe miệng hơi nhếch lên như mang ý cười, nhưng ánh mắt vẫn lãnh đạm.”Nhưng tôi, người môn chủ này cũng thật là không có chút uy nghiêm nào, nhìn thấy các ngươi có vẻ rất thích thú khi đuổi người của tôi đi, rất là thích chí!” Cậu ta mỉm cười.

“Thuộc hạ không dám, thỉnh môn chủ trách phạt.” Giọng Long Thiếu Hạo càng nhẹ nhàng thoải mái thì chứng tỏ cậu ta càng đang rất tức giận, mỗi người đều lo lắng đề phòng, trong lòng kinh hãi không thôi.

“Phải không? Nhưng tôi làm sao dám trách p