
thưởng gấp đôi, tôi muốn mọi người đều đến chung vui với niềm vui sướng của tôi.“
“Dạ, dạ dạ” đầu dây bên kia Trợ lý Hứa chưa bao giờ nghe qua vị Tổng tài âm trầm lạnh lùng tàn nhẫn của mình dùng một giọng điệu phấn khích như thế nói chuyện, hiển nhiên là bị kinh ngạc đến ngây người, chỉ gật đầu lắp ba lắp bắp “dạ, dạ” mấy tiếng.
Tắt máy điện thoại, Long Thiếu Hạo ngẩng đầu nhìn về phía cô, “Bà xã!” Hắn thật sự hết sức cảm động!
“Ông xã!” Luyến Luyến cũng nghịch ngợm đáp lại anh.
Long Thiếu Hạo xông lên phía trước, nhanh chóng đem môi mình hôn ngấu nghiến lên đôi môi nhỏ nhắn đỏ mọng của cô, lúc mạnh lúc nhẹ, nhẹ như chuồn chuồn lướt trên mặt nước, mạnh mẽ như sóng triều cuồn cuộn, hơi thở nóng bỏng làm phỏng rát hai gò má cô, hai tai ửng đỏ như say rượu, đầu lưỡi của anh mạnh mẽ đẩy hai hàm răng của cô hé mở, đưa lưỡi anh quấn lấy lưỡi cô, một cảm giác ngọt ngào dâng tràng…
Hôn lễ của Long Thiếu Hạo và nghê Luyến Luyến định vào tháng mười, tính ra còn khoảng ba tháng nữa, tất nhiên việc Nghê Luyến Luyến đáp ứng lời cầu hôn của Long Thiếu Hạo đã truyền đi khắp nơi, Long môn từ trên xuống dưới đều phấn chấn đến cực điểm, bởi vì bọn họ chờ mong ngày này thật sự đã rất lâu rồi, Nhớ ngày đó Luyến Luyến hết lần này đến lần khác cự tuyệt lời cầu hôn của môn chủ, không biết bao nhiêu người sốt ruột, hôm nay, cuối cùng công đức viên mãn, tất cả mọi người đều vui mừng. Cho nên việc chuẩn bị cho hôn lễ không cần chú rễ và cô dâu nhúng tay vào, bởi vì toàn bộ những việc chuẩn bị cho hôn lễ sớm đã có người giúp bọn họ chuẩn bị tốt lắm rồi, bọn họ chỉ cần tham dự hôn lễ đúng ngày đúng giờ là được rồi. Kỳ thật nếu không phải các Trưởng lão Long môn kiên trì tháng mười là ngày lành tháng tốt thích hợp cho việc kết hôn, Long Thiếu Hạo thực hận không thể ngay tuần sau cử hành hôn lễ ngay với Luyến Luyến gấp đưa cô về nhà. Tuy rằng mấy năm nay ngoại trừ thiếu tờ hôn thú ra thì họ đã sớm sống cuộc sống vợ chồng, nhưng anh vẫn không có cảm giác an toàn, có lẽ là bởi vì anh quá yêu Luyến Luyến! Trong lòng anh, Luyến Luyến vĩnh viễn là đẹp nhất, tốt nhất, anh không thích ánh mắt người con trai khác ngoài anh nhìn Luyến Luyến. Sau khi kết hôn, Luyến Luyến mới thực sự vĩnh viễn thuộc về một mình anh. Chao ôi! Sao ba tháng dài dằng dặc như thế chứ? ♥Edit: sunflower2white
Buổi tối, Luyến Luyến và Long Thiếu Hạo quay về Long môn dùng bữa, ngoại trừ hai vợ chồng môn chủ tiền nhiệm, và một số người đang có nhiệm vụ bên ngoài không kịp quay về, còn những ai có thể quay về đều quay về tham dự, tất cả mọi người đều hướng về phía cô dâu chú rể chúc mừng nhân tiện cùng bàn bạc những công việc liên quan đến việc chuẩn bị hôn lễ.
Luyến Luyến đến Long môn cũng đã gần sáu năm, đối với từng người một trong này cô đều rất quen thuộc, mỗi một người trong bọn họ đều biết rất rõ môn chủ yêu cô đến bao nhiêu, cưng chiều cô nhiều như thế nào, môn chủ tính tình lạnh lùng tàn nhẫn, mọi người đều kính cậu ta nhưng cũng rất sợ cậu ta, thậm chí ngay cả bốn đại trưởng lão, thân phận cực cao, cũng không dám ngay trước mặt cậu ta đưa ra ý kiến hay quyết định bất cứ việc gì, mỗi lần mọi người có chuyện gì khó khăn cần cầu xin trước mặt môn chủ, chỉ cần qua được cửa Luyến Luyến, bất luận yêu cầu này có bao nhiêu hoang đường, hay càng vô lý bao nhiêu, chỉ cần cô mở miệng, tuyệt nhiên mọi chuyện đều thông qua, có thể thấy được môn chủ có bao nhiêu yêu thương chiều chuộng cô.
Còn nhớ rõ năm đầu tiên Luyến Luyến vừa đặt chân đến nước Mỹ, rất nhiều người đều phản đối bọn họ lui tới, đặc biệt là cháu gái của môn chủ phu nhân tiền nhiệm, Liễu Ngôn, em họ không cùng chung huyết thống với Long Thiếu Hạo, còn có bốn đại trưởng lão. Liễu Ngôn vốn đã ái mộ Long Thiếu Hạo từ lâu, chuyện này mọi người trong Long môn đều biết. Mọi người từ trên xuống dưới cũng đã đều xem họ như một đôi thanh mai trúc mã, Long Thiếu Hạo tuy rằng không thương cô ấy giống như yêu thương Liên Mộng, nhưng đối với cô ấy cũng hết sức dung túng, bởi vậy tất cả mọi người đều nghĩ là Long Thiếu Hạo sớm hay muộn cũng có một ngày kết hôn với Liễu Ngôn, ngay cả Liễu Ngôn cũng tự nhận định mình là cô dâu duy nhất của Long Thiếu Hạo. Cho nên khi Long Thiếu Hạo mang theo Luyến Luyến trở về, có thể tưởng tượng được cô ấy đã phẫn nộ như thế nào. Cô ấy oán hận Luyến Luyến đã cướp đi người anh họ yêu quý nhất của cô ấy, cho nên thừa dịp không có mặt Long Thiếu Hạo đã đuổi Luyến Luyến ra khỏi Long môn, mà lúc đó những người khác cũng vui vẻ tán thành, nhưng lại đều mở một mắt nhắm một mắt không can thiệp.
Ai ngờ lúc Long Thiếu Hạo trở về, thiếu chút nữa bới tung cả Long môn lên, hỏi không ra tăm tích Luyến Luyến, Long Thiếu Hạo nôn nóng đến độ phát điên lên
Đó là lần thứ hai mọi người nhìn thấy bộ dáng nổi giận của cậu ta, lồng lộn điên cuồng, còn đáng sợ hơn lần đầu tiên Liên Mộng chết ở trước mắt cậu ta, khiến kẻ khác càng sợ hãi, đêm hôm đó, ngay cả bốn đại trưởng lão đức cao vọng trọng luôn có mặt ở Long môn cũng sợ tới mức trốn tránh ở phía sau không dám ra mặt, hồi hộp căng thẳng đến phát run, c