Thủ Hộ Thiên Sứ

Thủ Hộ Thiên Sứ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324460

Bình chọn: 8.5.00/10/446 lượt.

môi, khẽ nhón đôi chân đang bắt chéo lên nhún nhảy, đột nhiên không đứng đắn hỏi: “Hạo, cậu có muốn tớ ở lại tiếp tục ra tay đổ thêm dầu vào lửa nữa hay không?” Hắn đang lấy lòng cậu ta, rất rõ ràng là lấy lòng cậu ta. Bởi vì cậu ta là người hắn tôn trọng nhất, cũng là người hắn yêu quý nhất.

“Không cần.” Long Thiếu Hạo nhướng mày lên, nhìn hắn lắc đầu. Trên nét mặt nghiêm túc có một khí thế cao quý, oai nghiêm uy hiếp người khác, làm những lời vừa muốn nói ra của Hạ Lạc Khắc, phải nuốt trở lại vào trong bụng.

Hạ Lạc Khắc vô cùng thất vọng. Rất nhanh, hắn lấy lại tinh thần sôi nổi nhìn cậu ta, “Hạo, cậu chừng nào thì trở về?“

“Tạm thời không vội.“

“Không phải cậu muốn dẫn cô gái đó về chung chứ?” Hắn thật sự rất muốn biết, không chỉ hắn, mọi người trong long môn đều muốn biết.

Thật ngoài ý muốn , Long Thiếu Hạo trầm mặc. ♥Edit: Sunflower2white

Trong đại sảnh nhà họ Nghê, ngoại trừ Nghê Ngạo ở ngoài, hầu như toàn bộ các thành viên trong gia đình đều có mặt đông đủ, cứ như đang mở cuộc họp gia đình tại nhà, thế nhưng lại không một ai lên tiếng. Không gian yên lặng một cách kỳ lạ bao trùm cả đại sảnh.

Vài tiếng khóc rấm rứt phá vỡ không gian yên tĩnh trong đại sảnh.

“Khóc, khóc, cô còn có mặt mũi khóc nữa sao, người nhà họ Nghê chúng ta đều bị cô làm cho mất hết mặt mũi rồi. Bây giờ chỉ sợ toàn bộ thế giới đều biết con gái Nghê Cẩm Tân ta nữa đêm bò lên giường nam minh tinh, cô có biết cô đã gây ra bao nhiêu họa rồi không? Cũng bởi tại vì cô, người nhà họ Nghê chúng ta coi như tiêu rồi, hoàn toàn kết thúc rồi.” Nghê Cẩm Tân to tiếng mắng xa xả, ông hết sức tức giận, cứ như không thể khống chế được bản thân, nếu không phải còn chút lý trí cuối cùng, ông thật muốn xông lên đánh chết đứa con gái không biết xấu hổ này.

Nghê Tử Uyển không dám lên tiếng, nhưng cảm thấy tủi thân, oan ức, nước mắt không ngừng tuôn rơi lã chã, tiếng khóc càng lúc càng lớn.

Nghe được tiếng khóc của cô, Nghê Cẩm Tân không hề có chút thương tiếc, nếu như bình thường ông đã sớm tìm mọi cách an ủi con gái bảo bối của ông, nhưng hiện giờ bất luận động tác gì của cô đều khiến ông có lý do nổi trận lôi đình, nghe được tiếng khóc của cô, ông nghiến răng, “Không được khóc!“

Nghê Tử Uyển khống chế không được bản thân mình, càng nghĩ càng thấy oan ức, nước mắt không thể khống chế ào ào tuôn chảy không dứt, rốt cục không kềm chế được òa khóc lên, “Tại sao… Cái gì… Đều do con? Con… Căn bản. . . Sẽ không biết… Nói đã xảy ra chuyện gì, con hoàn toàn không có làm, vì sao. . . Đều do con, con còn nghĩ muốn. . . biết… chuyện này rốt cuộc phải . . Chuyện gì xảy ra đây, con tối hôm qua. . . Rõ ràng thật ra… ngủ ở trên giường con, con. . . cũng không biết… Vì sao. . . con lại ở trên giường Hạ Lạc Khắc, nhất định là có người hãm hại con, nhất định là…“

“Cô còn ở đó cố cãi sao, cô còn có mặt mũi nói nữa.” Nghê Cẩm Tân nổi nóng run rẩy chỉ tay vào vào cô, ông tức điên lên, “Tôi… thực hận không thể giết cô cho rồi, vì sao tôi lại sinh ra một đứa con gái không biết xấu hổ giống như cô vậy, tại sao cô không chết phứt đi cho rồi.“

Nghê Tử Uyển vô cùng tuyệt vọng, nỗi oan ức của cô không có một người nào hiểu được, cô tức giận vì không một ai tin tưởng rằng cô hoàn toàn trong sạch, thậm chí ngay cả người nhà của cô cũng không tin tưởng cô. Cả nhà đều chỉ trích cô, bây giờ trên thế giới này, người nào cũng đều oán hận cô, mắng chửi cô, loại đau khồ này có nói cũng không nói nên lời, cô thực hận không thể chết cho rồi. Nếu không phải tại cô, cũng sẽ không liên lụy đến công ty của ba, cũng sẽ không làm cho mọi người trong nhà đều bị người ngoài nhạo báng, chê cười, nếu không phải tại cô cũng sẽ không làm cho mọi người trong nhà mất hết mặt mũi, không ngóc đầu lên được…

Đột nhiên, Nghê Tử Uyển như là phát điên lên, nhắm thẳng vào cột đá trong góc đại sảnh lao tới…

“Tử Uyển.“

“Tử Uyển.“

Những tiếng thét chói tai hoảng sợ đồng thời vang lên.

Nghê Chấn phản ứng trước nhất, lao tới, vươn tay tới, vừa đúng lúc nắm được tay Tử Uyển kéo cô trở về. Tìm đến cái chết không thành, Nghê Tử Uyển nhào vào trong lòng anh hai, hoàn toàn suy sụp lớn tiếng khóc: “Anh hai, em thật sự không có làm, anh phải tin tưởng em, em thật sự cái gì cũng không có làm, là có người hãm hại em…“

Nghê Chấn vỗ về nhè nhẹ sau lưng của cô an ủi, lặng im không nói. Trong mắt đã có một chút suy nghĩ sâu xa.

Nghê Cẩm Tân suy sụp ngã người vào sô pha, trong nháy mắt như già đi thêm mấy tuổi.

Tô Nguyệt Hồng chửi ầm lên, “Ông điên rồi sao, bộ ông muốn bức chết con gái mình mới vừa lòng hay sao chứ? Sự việc đều đã xảy ra rồi, cho dù ông có đánh chết nó cũng không giải quyết được vấn đề, thay vì lãng phí thời gian ở đây truy cứu trách nhiệm, còn không bằng nghĩ cách xem có biện pháp nào mới có thể vãn hồi công ty.“

“Không có cách nào, không còn có cách nào nữa.” Nghê Cẩm Tân giống như là bị hút mất toàn bộ sức lực trên người, không chút sức lực, mệt mỏi tựa vào trên sô pha, thì thào tự nói, “Nhà họ Nghê chúng ta hoàn toàn kết thúc rồi.” Sau đó bất luận Tô Nguyệt Hồng có nói cái gì ông đều k


XtGem Forum catalog