
thập phần nghi hoặc, ba làm gì lại chạy tới bệnh viện a? Thấy Phương Quân Nghiễn vào phòng 304 bọn họ nấp ở cửa sổ lén nhìn vào.
“Quân Nghiễn ca, anh đến rồi.” Hạ Hàn Tương thấy hắn liền nở một nụ cười kiều diễm.
Phương Quân Nghiễn ngơ ngác, đã bao lâu không thấy nụ cười này, giờ lại được nhìn thấy lòng hắn không kìm được khẽ run.
“Quân Nghiễn ca?” Hạ Hàn Tương nghi hoặc nhìn hắn.
Phương Quân Nghiễn phục hồi lại tinh thần, mặt có chút ửng đỏ, “Em có mệt không, anh kêu vú Vương hầm canh gà, em cùng Luyến Luyến phải tẩm bổ thật tốt. Tương nhi, mắt em lại thâm quần rồi, tối hôm qua lại thức đêm phải không?” Phương Quân Nghiễn trên gương mặt tuấn tú tràn đầy yêu thương nói. Ngoài cửa sổ hai người kia nhìn thấy cằm thiếu chút nữa trật khớp, hai người hai mặt nhìn nhau, đều là vẻ mặt không dám tin.
Phương Quân Nghiễn lấy cho Hạ Hàn Tương một chén, sau đó lại bồi Luyến Luyến ăn cơm.
“Đó là ai?” Đường Khải lúc này mới phát hiện trên giường bệnh có một người con gái.
Phương Nhược Thuỷ cũng thấy, nàng chấn động. “A, là nàng.” Nàng kinh hô, vì ngày đó vừa vặn là ngày chia tay với Hạo nên nàng nhớ rất rõ.
“Ai ở bên ngoài?” Phương Quân Nghiễn nhìn thấy ngoài cửa có hai bóng người lấp ló.
Bị phát hiện, Phương Nhược Thuỷ le lưỡi, Đường Khải trừng mắt nhìn nàng, hai người cùng nhau tiến vào.
“Nhược Thuỷ? Khải?” Phương Quân Nghiễn kinh ngạc nhìn bọn họ, “Các con sao lại tới nơi này?”
“Ba” Phương Nhược Thuỷ giang hai tay ôm hắn làm nũng, “Ai kêu ba mỗi ngày đều thần thần bí bí lại đi sớm về khuya không cho chúng ta biết, con rất lo lắng.”
“Nha đầu quỷ!” Phương Quân Nghiễn nở nụ cười đầy yêu thương mắng nàng.
“Đúng rồi, ba, sao người không giới thiệu vị xinh đẹp này?”
“Quân Nghiễn ca, nữ nhi của anh chẳng những xinh đẹp miệng lưỡi còn rất ngọt.” Hạ Hàn Tương từ khi thấy họ vừa vào cửa là biết thân phận bọn họ rồi.
“Cám ơn dì.” Phương Nhược Thuỷ mắt nhìn đã thấy thích nữ nhân vừa xinh đẹp lại ôn nhu này.
“Ngươi là Đường Khải” Hạ Hàn Tương mỉm cười nhìn hắn, “Ba ngươi ở trước mặt ta thường nhắc tới ngươi.”
Đường Khải hướng nàng gật gật đầu: “Dì Hạ”
“Ngươi biết ta?” Hạ Hàn Tương có chút kinh ngạc.
Đường Khải chỉ cười mà không nói.
“Dì Hạ à, cô ấy làm sao vậy?” Nhược Thuỷ chỉ vào Luyến Luyến trên giường hỏi: “Cô ấy bệnh sao? Sao lại không nói lời nào, lần trước cháu nhìn thấy cô ấy còn rất tốt mà, rốt cuộc cô ấy bệnh gì?”
“Con gặp qua nàng? Khi nào?” Phương Quân Nghiễn cùng Hạ Hàn Tương cùng kinh ngạc.
“Là tháng trước con cùng Hạo chia tay.” Phương Nhược Thuỷ đối với việc kia đặc biệt nhớ rõ, nàng nói chính xác là ngày nào.
Hạ Hàn Tương nghe xong hốc mắt phiếm hồng, ngày đó cũng là ngày Luyến Luyến gặp chuyện không may, nàng vĩnh viễn cũng không thể quên được, nữ nhi đáng thương a.
“Đừng buồn nữa việc cũng đã qua rồi.” Phương Quân Nghiễn yêu thương ôm lấy nàng an ủi.
“Em nói sai cái gì rồi sao?” Phương Nhược Thuỷ nghi hoặc chỉ vào mình hỏi Đường Khải.
Đường Khải lắc đầu, “Không phải tại em, dì đau lòng là vì nhớ tới chuyện thương tâm, em đừng lắm miệng.” Ánh mắt hắn dừng trên người cô gái đang nằm trên giường bệnh.
Phương Nhược Thuỷ tức giận trừng mắt liếc anh trai, lại nhìn theo ánh mắt hắn nghi hoặc, “Nàng?”
Phòng bệnh một mảnh yên tĩnh, chỉ có Hạ Hàn Tương cúi đầu nức nở ♥Edit: Cào cào
Nghê Luyến Luyến giống như vừa tỉnh ngủ, con ngươi chớp động tròn mắt nhìn.
“Nàng cử động, nàng cử động”. Sau vài giờ , lần đầu tiên thấy nàng có phản ứng nên Phương Nhược Thuỷ sợ hãi kêu lên không thôi.
Hạ Hàn Tương chạy tới bên giường, trong lòng kinh hoảng: “Luyến Luyến?” Nàng cẩn thận hỏi.
Luyến Luyến ngón tay giật giật, mắt chớp chớp “Mẹ?” Thanh âm có chút khàn khàn.
“Luyến Luyến con gái bảo bối của mẹ.” Hạ Hàn Tương mừng rỡ ôm nữ nhi, lệ nóng lưng tròng, “Con đã tỉnh, cuối cùng con cũng đã tỉnh, con hù chết mẹ có biết không”.
“Mẹ” Luyến luyến lộ ra nụ cười suy yếu, “Luyến Luyến không tốt, làm cho mẹ lo lắng.”
“Không, không, là mẹ không tốt, mẹ vô dụng, mẹ không có năng lực bảo hộ con, thực xin lỗi…” Hạ Hàn Tương đau lòng kêu lên.
“Mẹ, đừng như vậy.” Luyến Luyến vỗ về khuôn mặt gầy gò của mẫu thân, yêu thương không thôi, “Sao mới vài ngày mà người mẹ lại gầy như vậy, chờ thêm vài hôm nữa con lại đi tìm nhiều công việc hơn, kiếm tiền mua đồ ăn ngon cho mẹ bồi bổ thân thể, nhất định phải bồi bổ cho mẹ trở lại mập mạp như xưa, sắc mặt hồng hào xinh đẹp.”
“Ân, hảo.” Hạ Hàn Tương rợi lệ đầy mặt, gật đầu thật mạnh. Lão thiên, ông thật sự rất tàn nhẫn.
Luyến Luyến nở nụ cười hít lấy mùi hương quen thuộc trên người Hạ Hàn Tương. “Mẹ, con yêu mẹ, thật sự rất yêu mẹ, nếu không có mẹ con thật sự không biết mình nên sống như thế nào, mẹ là người thân duy nhất trên đời này, vì mẹ con nhất định phải kiên cường sống.” Một hàng thanh lệ rơi xuống hai má, nụ cười trên mặt chứa đầy ôn nhu.
Loại cảm tình này Phương Nhược Thuỷ chưa bao giờ thể nghiệm qua, trên mặt cũng hồng lên, không nghĩ mình lại khóc. Khóc vì cái gì? Chính cô cũng không biết, cảm giác trong lòng có cái gì nở to ra, nước mắt bất tri bất giác chảy xuốn