XtGem Forum catalog
Thủ Hộ Thiên Sứ

Thủ Hộ Thiên Sứ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323602

Bình chọn: 10.00/10/360 lượt.

chạy ào vào, vượt qua vườn trường thẳng tiến đến phòng học ở hội trường lớn. Quả nhiên, người đầu sỏ làm cho hắn nổi giận kia đang ngồi im lặng chăm chú đọc sách ở đó, không hề nhận ra sự có mặt của hắn.

Da…? Sao đột nhiên lại yên tĩnh như vậy, là giáo sư đến đây sao? Nhưng hình như là không đúng ah, còn hơn một tiếng nữa mới đến giờ học, giáo sư không thể nào tới sớm như vậy được.

Một bóng đen bao trùm trên đầu Nghê Luyến Luyến, nàng nghi hoặc ngẩng đầu lên…, nhìn thấy một bộ mặt đằng đằng sát khí, Long Thiếu Hạo?

Nàng không hờn giận trừng mắt nhìn hắn, chất vấn: “Anh tới làm gì?”

“Không ngờ em lại còn hỏi anh tới làm gì?” Long Thiếu Hạo tức giận đến muốn bốc khói trên đầu. Hắn thật muốn bóp chết cái cô gái vô lương tâm này, không ngờ cho hắn leo cây còn ra bộ dáng không có gì, thật sự là rất đáng giận .

“Anh tới làm gì? Em phải tự hỏi lại hôm qua đã đáp ứng anh chuyện gì?”

“Tôi?” Luyến Luyến vẻ mặt nghi hoặc. “Tôi ngày hôm qua đáp ứng anh cái gì?”

“Con nhóc chết tiệt này!” Long Thiếu Hạo nguyền rủa ra tiếng, tức giận đến hét to, “Anh hôm qua đã nói qua với em, hôm nay sẽ đến nhà cô đón em cùng đi học, em còn dám cho anh leo cây.”

“Có không?” Luyến Luyến vẻ mặt không chút biểu cảm, nhàn nhạt nói: “Anh có nói là đến nhà đón tôi đến trường, nhưng tôi đâu có nói đồng ý, sao lại nói tôi cho anh leo cây.”

“Em… ?” Long Thiếu Hạo tức giận đến nói không ra lời.

Luyến Luyến đóng lại sách vở, không kiên nhẫn nhìn hắn, “Hỏi xong chưa? Hỏi xong thì anh có thể đi được rồi.”

Long Thiếu Hạo tức giận đến vò đầu bứt tai bước đi.

oOo

“Con nhóc không biết tốt xấu này, đồ chết tiệt… Uổng công ta đối với nhỏ tốt như vậy.” Long Thiếu Hạo tức giận kích động, vừa giẫm chân trên con đường đá giữa hai hàng cây vừa lầm bầm tức giận. Những người đi ngang qua hắn đều tránh né, sợ hắn nhìn thấy qua sẽ bị vạ lây, trờ thành vật hy sinh cho hắn trút giận.

Hắn thật không tin rằng, hắn, Long Thiếu Hạo không thể chinh phục được con gái. Hắn vốn là môn chủ của Long Môn, từ nhỏ đã hô phong hoán vũ, không gì là làm không được. Hắn cũng không tin hắn không theo đuổi được con nhóc Nghê Luyến Luyến này, nàng là của hắn, đời này cũng đừng hòng thoát khỏi hắn. Long Thiếu Hạo giờ phút này quả thật rất tức tối, việc hắn muốn làm lúc này chính là tìm một người nào đó đánh cho một trận, muốn đem nỗi tức giận tràn ngập trong lòng phát tiết ra hết.

Không thèm nhìn ánh mắt kinh ngạc của Vu giám thị và giáo sư, hắn, Long Thiếu Hạo nghênh ngang tiêu sái bước qua khỏi cánh cửa trường… đi tìm người đánh nhau. Edit: sunflower2white

Trong ngỏ tắt nhỏ âm u …

“Thế nào? Còn muốn đánh tiếp hay không? Lên đi, toàn là một đám vô dụng.” Long Thiếu Hạo một cước dẫm lên một người, một đám bất lương, trước mặt có đến mười tên kêu gào, không thèm để mắt đến bọn chúng.

Năm phút, đã năm phút trôi qua, bọn họ mười mấy người bị đánh ngã nằm la liệt dưới đất, đau không đứng dậy nổi. Gã này rốt cuộc là ma vương phương nào, thật khủng bố. Ô ô ô… , hắn đến giờ cũng không biết như thế nào lại bị đánh ngã xuống đất, đau quá! Ra tay thật tàn nhẫn.

“Đại ca, gia gia, anh hùng hảo hán, xin tha mạng, xin xuống tay lưu tình, chúng tôi không dám, không dám … nữa.” Bị Long Thiếu Hạo dẫm nát dưới chân, kinh hoàng không ngừng kêu gào cầu xin tha thứ, ông trời ơi, ta sao mà xui xẻo đến vậy chứ? Ta chẳng qua mới gia nhập bang phái hôm qua, hôm nay lần đầu tiên xuất hành nhận nhiệm vụ đã bị đánh cho nhừ tử. Ô…ô…ô…, ta không muốn làm ‘người xấu’, ta muốn ‘hoàn lương’.

“Thuộc bang phái nào?” Long Thiếu Hạo lạnh lùng nhìn đám người nằm úp sấp lộn xộn trước mặt hắn.

“Không dám, không dám, xin đại ca tha mạng!” Cả đám người quỳ rạp trên mặt đất, quỳ lạy rất chật vật.

Ngồi trong góc sợ tới mức lạnh run, Khương Mộng cả kinh chứng kiến toàn bộ sự việc, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt lộ vẻ kinh ngạc, ánh mắt hoàn toàn sùng bái, si ngốc nhìn thấy hắn như thiên thần hạ giới đến cứu nàng.

Hắn quả thực chính là bạch mã hoàng tử trong mộng của nàng.

“Biến.” Long Thiếu Hạo một cước đá văng tên côn đồ dưới chân.

Đám người vừa nghe được lệnh đặc xá, lập tức cảm động đến rơi nước mắt, oán hận cha mẹ không thể sinh nhiều hơn cho bọn hắn hai cái chân, ù té chạy với tốc độ kinh người , phút chốc thoát khỏi hiện trường.

Nhìn trời để ước chừng thời gian, giờ này cũng khuya rồi, cũng nên trở về đi ngủ, ngày mai hắn còn phải dậy sớm đón tiểu Luyến Luyến đến trường nữa! Long Thiếu Hạo không thèm nhìn tới cô bé ngồi trong góc, xoay người muốn rời đi, không chút lo lắng cho một cô gái nhỏ nửa đêm lưu lạc đầu đường vô tình gặp bọn lưu manh ức hiếp. Dù sao hắn cũng thuận tay cứu nàng, nếu không phải hắn đang muốn tìm người đánh nhau để phát tiết lửa giận trong lòng, hắn cũng sẽ không đi vào ngỏ tắt nhỏ tối tăm này…

Chỉ có thể nói hắn vô tình làm được việc tốt, tiếp theo sẽ thế nào cũng không phải chuyện của hắn .

Mắt nhìn thấy ân nhân cứu mạng muốn rời đi , bản thân còn chưa biết tên hắn, nghĩ đến có lẽ sau này sẽ không còn dịp được gặp lại hắn, Khương Mộng cố lấy dũng khí chưa từng có trước na