
hiếu niên non nớt, khi sợ hãi sẽ hoảng hốt nhưng sẽ nghiến răng liều chống cự, tựa như cỏ dại nơi đất hoang không người chăm sóc, liều mình sinh trưởng.
Chập tối, hai thiếu niên nhảy qua bệ cửa sổ, đi dọc theo cầu thang lên tầng. Sóng vai ngồi trên mái nhà trông về Hi Thành hồng trần mù mịt, ánh chiều tà phía tây bầu trời nhạt đi. Tiếng còi vang lên, tàu hỏa chạy xình xịch trong bóng chiều. Có một dự cảm mơ hồ, đại nạn sắp giáng xuống.
Cậu gọi: “Đồ nói lắp?”
Cô đáp: “Dạ?”
Cậu hỏi: “Em muốn điều gì nhất?”
Cô nói: “Không phải, anh đã biết rồi sao?”
Bắc Dã nói: “Biết rồi. Nhưng muốn nghe em nói lần nữa, nói đi.”
Trần Niệm nói xong rồi quay đầu nhìn cậu.
Bắc Dã nói: “Có nghe thấy lời nói của chính mình không?”
Trần Niệm đáp: “Nghe thấy mà.”
“Tốt. Sau này em sẽ vẫn gặp được.” Bắc Dã nói, “Nhưng em hãy nhớ kỹ, anh là người đầu tiên.”
Ngực Trần Niệm như bị một tảng đá lớn đè lên, khẽ hỏi: “Còn anh, Bắc Dã?”
“Hả?”
“Anh muốn điều gì nhất?”
Bắc Dã cũng nói, cậu nói rất chậm. Trần Niệm nghe xong, mắt đỏ hoe trong gió. Cô muốn nhìn cậu, muốn nhìn vào mắt cậu nhưng cậu cúi đầu mất rồi. Cậu khẽ gảy đàn ghi-ta, nói: “Đồ nói lắp, đọc cho anh nghe một bài thơ đi nào.”
Trần Niệm đọc bài thơ cậu bảo:
“Em muốn sống cùng anh
Tại trấn nhỏ nào đó
Ngắm hoàng hôn bất tận
Và tiếng chuông ngân dài
Trong quán trọ trấn nhỏ
Đồng hồ cổ gõ vang
Những âm thanh yếu ớt
Như thời gian khẽ trôi
Có đôi lúc hoàng hôn
Sáo vang từ lầu cao
Người thổi tựa khung cửa
Nở đầy hoa tulip
Nếu anh không yêu em
Em cũng chẳng để ý.” *
* Bài thơ Em muốn sống cùng anh của nữ thi sĩ người Nga Marina Ivanovna Tsvetaeva
Một giọt nước mắt xuyên qua ánh hoàng hôn mờ mờ rơi trên quyển vở. Bắc Dã quay đầu nhìn cô rũ đầu xuống, cậu nhìn thật lâu rồi nở nụ cười mỉm nhưng không nói gì cả. Cậu tiếp tục đánh đàn ghi-ta, nhìn thấy sợi dây đỏ trên cổ tay.
Anh muốn sống cùng em tại trấn nhỏ nào đấy, ngắm hoàng hôn bất tận và tiếng chuông ngân dài.
Nhưng điều đó quá xa, nên anh muốn trở thanh chiếc chìa khóa, luồn vào sợi dây đỏ, để đeo trên cổ em, nằm ở vị trí tim em.
Cậu lấy chiếc chìa khóa kia từ trong túi ra, đặt vào lòng bàn tay cô, nói: “Không được để người khác nhìn thấy.” Sẽ gây phiền phức cho em.
Tay cô nắm chặt lại, nói: “Vâng.”
Ai cũng có dự cảm mơ hồ, những ngày bình lặng đọc thơ sẽ không còn nữa rồi.
Ngày hôm sau khi ra khỏi nhà, Bắc Dã nói với Trần Niệm: “Sáu giờ tối, đến góc ngõ hẻm lần đầu tiên chúng ta gặp mặt nhé. Đừng đi sớm quá, sát giờ hẵng đến.”
“Sao thế?”
“Làm theo lời anh bảo là được rồi.”
Trần Niệm không hỏi nữa. Sau khi đến trường học thì chợt phát hiện đã xảy ra chuyện. Cảnh sát bắt đầu tiến hành tra xét vùng đất ở dãy núi phía sau trường học.
Trong giờ học, Trần Niệm đi nộp bài tập, Từ Miểu đi sát cô, thấp giọng nói: “Xin lỗi Trần Niệm. Mình không nói gì cả. Nhưng cảnh sát Trịnh kia quá lợi hại, anh ta có thể đoán ra ý nghĩ của Ngụy Lai chỉ từ một cuộc điện thoại.”
Thì ra là Trịnh Dịch vẫn cứ canh cánh trong lòng chuyện cuộc điện thoại Ngụy Lai gọi cho Từ Miểu. Từ Miểu bị ba mẹ trông coi nghiêm ngặt, tan học là về nhà, không có cơ hội gặp gỡ Ngụy Lai. Quan hệ hai người đã trong thời kỳ đóng băng, đã rất lâu không liên lạc rồi.
Nhưng ngày Ngụy Lai mất tích, cô ta gọi điện thoại cho Từ Miểu, cuộc nói chuyện dài chưa đến nửa phút. Trịnh Dịch đoán, Ngụy Lai vốn muốn đến khu vực quanh trường học, bởi vì đến gần trường học mà vô tình nhớ tới việc liên lạc với Từ Miểu rồi mới gọi điện thoại cho cô ấy. Có lẽ hẹn Từ Miểu ra ngoài gặp mặt.
Thậm chí anh còn đoán được, nơi gặp mặt chính là dãy núi phía sau. Cô ta cũng biết ba mẹ Từ Miểu trông coi nghiêm ngặt, không thể nào gặp mặt ngoài trường được, mà trong trường cũng chỉ có dãy núi phía sau trường, đó là góc khuất.
Trần Niệm lắc đầu: “Đừng lo.”
Từ Miểu nói: “Cảnh sát đã biết chuyện cậu bị bắt nạt lúc trước, vừa hay gặp phải chuyện cậu ta mất tích và chết, cậu sẽ bị làm phiền không có tâm tư học hành cho xem.”
“Cũng thường thôi.”
“Không biết là điều tra phía sau núi đến đâu rồi. Hi vọng không ai thấy cậu đi qua đó, cũng đừng giống như những gì chiếu trên TV tìm được sợi tóc gì ấy,… Nếu không sẽ làm phiền cậu suốt ngày. Cậu yên tâm đi, mình chỉ nói Ngụy Lai hẹn mình ra sau núi, không nói cậu ta hẹn cậu đâu.”
Trần Niệm không trả lời.
Cả ngày, thỉnh thoảng cô nhìn ra ngọn núi phía sau, dù Từ Miểu không nói, cảnh sát có sẽ phát hiện ra vết máu, dấu chân, sợi tóc ở đó không? Cơn mưa to mấy ngày trước đã xối sạch cả rồi chứ? Giờ phút này, Bắc Dã đang làm gì vậy?
Thầy quản lý sắp đến giờ tan việc, tiếng phanh xe máy chấn động truyền đến từ ngoài phòng làm việc. Cậu thiếu niên ngổ ngáo tháo mũ bảo hiểm xuống, lén nới lỏng cúc cổ tay áo sơ mi, cậu nhảy vài bước lên bậc thang, nghênh ngang gõ cửa vài cái, không đợi trả lời liền đi vào văn phòng.
Thầy đăm chiêu nhìn chiếc xe máy dựng ngoài cửa, bỗng nhớ đến khi nãy cảnh sát đã miêu tả “người áo mưa”. Cậu có vài điểm phù hợp với nó. Nhưng hôm cảnh sát mặc thường phục đến điều tra cũng không cho thông tin chính xác, không