
nh trở lại, Điền Quân
Bồi lại gọi điện thoại cho Nhâm Nhiễm. Cô nói: "Em thấy thời gian không
còn sớm nữa nên đã nấu cơm, chắc anh chưa ăn no trên máy bay, anh nên ăn cơm
đã".
Anh đã nhiều lần đưa cô về đến sân, nhưng đây là lần
đầu tiên lên phòng, sau khi bấm chuông, Nhâm Nhiễm ra mở cửa ngay, bảo anh ngồi
xuống ghế sofa, "Em đi xào đĩa rau nữa là xong".
Anh ngồi xuống, nhìn sang bốn xung quanh căn hộ Nhâm
Nhiễm thuê chỉ có một phòng ngủ với diện tích không lớn lắm, cách trang bị
không có gì nổi bật nhưng rất gọn gàng, sạch sẽ.
Căn phòng vừa là phòng khách, phòng ăn, vừa là phòng
làm việc này, bên trái có bày một chiếc bàn kính nhỏ, bên trên ngoài chiếc
laptop, còn đặt một lọ hoa thủy tinh, bên trong cắm rất nhiều hoa phăng. Cách
bài trí ở phòng khách cũng rất đơn giản, nhưng dưới tràng kỷ có trải một tấm
thảm màu xanh nhạt chiếc sofa đã cũ được phủ một tấm khăn xinh xắn màu sữa có
tua rua, bên trên có đặt hai chiếc gối ôm thêu hình hoa hướng dương rực rỡ, tạo
thêm bầu không khí ấm cúng cho gian phòng.
Trên tràng kỷ có đặt một cuốn sách cũ, chính là cuốn
Xa rời đám đông bát nháo mà anh đã từng nhìn thấy trong túi xách của Nhâm Nhiễm
ở trụ sở công an thành phố J.
Mùi hương từ trong bếp nằm cách đó không xa tỏa ra,
anh liền cầm cuốn tiểu thuyết mượn từ thư viện của thành phố Z lên xem, ngón
tay vân vê bìa sách cũ, đột nhiên nghĩ rằng, Nhâm Nhiễm mang theo số hành lý
đơn giản và một cuốn sách cũ, tạm biệt cuộc sống ngày cũ và an cư ở một thành
phố xa lạ, chắc chắn sự quyết tâm và lòng can đảm của cô phải lớn hơn sự tưởng
tượng của mọi người rất nhiều.
Nghĩ như vậy, tự nhiên anh lại cảm thấy bình tĩnh hơn
rất nhiều.
“Cuốn sách này được mẹ em đọc trước lúc lâm chung nên
em không trả lại thư viện mà luôn mang theo bên mình".
Nhâm Nhiễm từ bếp đi ra, bê chiếc laptop đặt lên tràng
kỷ, "Quân Bồi, ra ăn cơm đi anh".
Bữa tối mà cô nấu rất đơn giản, một bát canh sườn nấu
hải đới [1'>, khói bốc nghi ngút, hải đới thái sợi, bên trên có rắc một ít hành
hoa, nhìn rất hấp dẫn, một đĩa trứng sốt cà chua, một đĩa ớt xanh xào thịt bò
thái sợi, một đĩa nấm xào rau cải. Cô xới ra hai bát cơm, cũng giống như bữa ăn
canh gà lần trước, Quân Bồi ăn rất ngon lành.
[1'> Một loại tảo biển.
"Nhìn em không giống cô gái biết nấu nướng, lo
liệu việc nhà, thực sự không thể nghĩ là em lại biết làm những chuyện
này".
Cô liền mỉm cười, "Hoàn cảnh ép mình phải như vậy
thôi. Đầu tiên là du học nước ngoài, sau đó lại sống một mình ở Bắc Kinh, không
làm thì có gì mà ăn".
Khi quay lại ngồi trên ghế sofa, Điền Quân Bồi phát
hiện ra rằng, rất khó duy trì được ý nghĩ ngồi nghiêm túc để chất vấn cô. Nhưng
Nhâm Nhiễm đã pha sẵn hai cốc trà đặt trên tràng kỳ, vẻ mặt trịnh trọng, rõ
ràng là đã chuẩn bị tinh thần giải thích cụ thể cho anh nghe.
“Đến ngày hôm kia em mới biết số cổ phiếu đứng
tên em đó. Trước đó, thậm chí em còn chưa bao giờ đi làm thẻ cổ đông cơ .
Điền Quân Bồi sực nhớ ra ngay, “Hôm đó em đến văn
phòng anh là để nói với anh chuyện này ư?”
Nhâm Nhiễm gật đầu: “Đúng vậy, nhưng thấy anh bận quá
nên em nghĩ tốt nhất vẫn để em tự tìm hiểu cho rõ ràng rồi nói sau. Em xin lỗi
em không có ý giấu chuyện gì”.
Điền Quân Bồi thấy lòng nhẹ hơn, anh nắm chặt tay cô,
dịu dàng hỏi; “Thế em đã làm rõ ra được vấn đề gì chưa, có phải có người dùng
chứng minh thư của em để mở tài khoản và giao địch nội bộ hay không?”
Nhâm Nhiễm ngần ngừ một lát: "Người rót tiền vào
mua cổ phiếu ST là Trần Hoa, anh ấy là chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn
Ức Hâm, phòng đầu tư chứng khoán trực thuộc tập đoàn anh ấy vần đang trong quá
trình phân tích, nghiên cứu, đầu tư cổ phiếu ST Anh ấy dùng số tài khoản của em
để mua vào, chắc không phải là hành động phi pháp”,
Điền Quân Bồi chăm chú suy nghĩ, mấỵ nằm nay anh đều
giải quyết các nghiệp vụ phi tố tụng, đương nhiên là cùng nắm được một số vấn
đề sự vận hành của thị trường tư bản chứng khoán, nhưng anh vẫn cảm thấy hành
động này của Trần Hoa có gì bất thường.
“ Trong
hoàn cảnh em không hề hay biết anh ấy đã lấy danh nghĩ tên em và tiến hành giao
dịch với số tiền rất lớn, số cổ phiếu này đủ để thu hút sự chú ý của các nhà
phân tích chứng khoán và báo chí, nếu không vì kiếm lời thì cũng phải có mục
đích gì chứ".
“Ở thành phố J anh cũng đã nhìn thấy rồi đấy, em không
muốn gặp lại anh ấy nữa, anh ấy làm như vậy... chỉ là vì muốn ép em lộ diện.
Cách làm ầm ĩ như vậy khiến Điền Quần Bồi sững người.
“Nếu em có thể chứng minh tài khoản của em được mở
trong hoàn cảnh em không hề biết gì, thì em có thể nhờ đến báo chí để thanh
minh cho mình, sau đó sẽ nhờ đến pháp luật để can thiệp”.
Nhâm Nhiễm lắc đầu: “Quân Bồi, số cổ phiếu đó không
phải là của em, chắc chắn em sẽ không nhận. Nhưng em không có ý định nhờ phóng
viên để thanh minh”.
"Như thế người ta sẽ đưa ra rất nhiều lời dự đoán
không cần thiết về em"
“Trừ phi giao dịch phi pháp khiến cơ quan giám sát thị
trường chứng khoán phải điều tra thì em sẽ nói thật. Hiện tại em đã xin nghỉ
việc và cũng