
nào?”
Tiểu Viên toát mồ hôi, gặp mặt đến giữa chừng thì có
người đến cướp đi. Cướp? Tiểu Viên càng đổ mồ hôi dữ, ở đâu ra có cái từ này cơ
chứ? Mồ hôi vã ra như tắm!
Nói đúng ra là bị người ta cướp đi từ chỗ gặp mặt. Đây
chẳng phải gọi là cướp thì gọi là gì?
Trời ạ, không biết làm thế nào để nói rõ ràng được. Dù
sao cái tên “Dương Tiêu” kia cũng không để lộ chuyện này, Tiểu Viên cũng quyết
định không nói thật: “Vâng, cũng tàm tạm, sau này sẽ liên lạc tiếp. Cũng không
có gì đặc biệt, có điều tên gọi rất dễ nhớ, tên là Tiếu Dương. Con lại cứ tưởng
là Dương Tiêu cơ. Ha ha…”
Trước khi Tiểu Viên đọc hết đống tiểu thuyết ngôn tình
thì cô thích đọc nhất là tiểu thuyết Kim Dung. Tiêu chuẩn đổi tên đầu tiên của
Tiểu Viên đó là tên các nhân vật nữ chính trong tiểu thuyết của Kim Dung như
Chu Ngữ Yên, Chu Doanh Doanh. Nghĩ đến việc đổi tên, lại nhân tiện lúc bố đang
không có nhà, Tiểu Viên nũng nịu nói với mẹ: “Mẹ, con muốn đổi tên, con muốn
đổi tên. Mẹ giúp con đi mà. Mẹ thấy không, hôm nay con mua giò heo về đấy. Mẹ
cho con đổi tên đi, rồi ngày nào con cũng mua giò heo về biếu mẹ.”
Mẹ Tiểu Viên lắc đầu vẻ vô vọng: “Cái con bé này, phải
nghe bố con thôi, tính ông ấy thế rồi. Ông ấy không cho mà con còn cứ đòi. Mẹ
chẳng cần ngày nào cũng được ăn giò heo, ăn nhiều quá sinh bệnh ra chứ báu bở
gì.”
“Mẹ, mẹ, mẹ, bố nghe mẹ mà, mẹ bảo bố đi. Tuần trước
con đi xem bói, thầy bói bảo nếu giữ cái tên Chu Tiểu Viên này thì cả đời cũng
không lấy được chồng!”
Mẹ Tiểu Viên lườm cô một cái rồi nói: “Nói thật hay
nói dối tôi đấy, muốn đổi tên nên lừa mẹ hả? Tiểu Viên à, cũng không phải bố mẹ
không có trách nhiệm đâu, mà cái họ của bố con đúng là khó đặt tên quá. Hồi đó
mẹ cũng nghĩ ra nhiều tên hay cho con lắm đấy chứ, nào là Hinh, Phi, Bối, Nhã…
đều là mấy cái tên con gái thịnh hành nhất hồi đó, nhưng mà ghép vào họ của bố
con thì… con thử đọc xem.”
Chu Hinh, Chu Phi, Chu Bối, Chu Nhã[1'> .
[1'>. Trong tiếng Trung, những chữ này
đồng âm với trư tâm, trư phế, trư bối, trư nha, có nghĩa là tim lợn, phổi lợn,
lưng lợn, răng lợn.
Á! Toát mồ hôi!
Tiểu Viên cảm thấy thất bại đến nơi rồi: “Mẹ, con biết
là làm khó mẹ rồi, lần này con đã nghĩ kỹ, con với mẹ cùng nói với bố nhé!”
“Thế thử nói nghe coi, con muốn đổi tên thế nào?”
Tiểu Viên thấy có chút hy vọng, mẹ đã hơi xuôi rồi, trong
đầu liền quét một lượt ra mấy cái cái tên cô đã lao tâm khổ tứ để suy nghĩ,
tuôn một tràng cho mẹ nghe: “Giai Kì, Mặc Sanh… Mẹ thấy thế nào? Có hay không?
Đổi tên một cái là cưới được chồng ngay, con rể tương lai của mẹ không luật sư
thì cũng cán bộ nhé!”
Mẹ Tiểu Viên ậm ừ một lúc rồi vứt bịch cái muôi xuống:
“Cái tên gì thế không biết? Có hay hơn Tiểu Viên được không? Lệ Giả[2'>? Mạch
Sanh hay Mạc Sanh? Người có kinh nguyệt đã đủ đỏ mặt rồi, cô lại còn Chu Lệ
Giả? Còn cái gì nữa? Chu Mạc
Sanh? Cô xem cô đấy, con gái nhà ai lại không muốn sinh đẻ? Nhà nào họ chứa cái
đồ con dâu không muốn sinh đẻ? Tên gì thế không biết?”
[2'>. Trong tiếng Trung, lệ giả có nghĩa
là kinh nguyệt.
Tiểu Viên nghe mẹ giảng một bài xong, liền tức tối la
lớn: “Cái gì? Không phải chứ, hay thế còn gì nữa, mẹ toàn nói linh tinh!”
Mẹ Tiểu Viên kiên quyết kết luận: “Không phải mẹ chọc
tức gì con, mấy cái chư tâm, chư phế, chư bối ấy bị bà nội con gạt bỏ, rồi thấy
con tròn xoe xoe, nên gọi là Tiểu Viên. Tên do bà nội con đặt, ông bố hiếu thảo
của con sao có thể đổi được chứ?”
Tiểu Viên vẫn còn muốn tranh cãi tiếp với mẹ thì bố
về. Hai mẹ con vô cùng hiểu ý, đồng loạt im miệng. Mẹ Tiểu Viên đẩy cô con gái,
nói: “Đừng có nói gì với bố đấy, không bố con lại bực mình. Ra nói chuyện với
bố đi, một lúc nữa rồi ăn cơm.”
Tiểu Viên xị mặt, ngồi trong phòng khách nhìn bố, nghĩ
bụng, đã không cho người ta đổi tên, có gì để mà nói chứ? Đang tức tối, chợt có
điện thoại của Thang Hi Hàn gọi tới. Vừa nhấn nút nghe đã thấy anh nói: “Ra
ngoài đi ăn không?”
Tiểu Viên đang cảm thấy nếu không được đổi tên thì
cuộc đời chẳng còn ý nghĩa gì nữa, lại nghe thấy tên chết dẫm đã không nhận là
bạn trai mình còn làm hỏng mất cuộc hẹn với “Dương Tiêu”, liền hằn học nói:
“Không ăn, tức no rồi.”
“Thế đi nhìn tôi ăn cũng được.”
“Không được đâu, bây giờ tôi ở xa chỗ đấy lắm, ở mãi
ngoại ô cơ.”
Chợt nghe thấy Thang Hi Hàn tức tối nói: “Sao vừa mới
đấy mà cô đã chạy đi đâu thế hả? Đã bảo có công việc hay kế hoạch gì phải gửi
cho tôi cơ mà!”
Tiểu Viên cũng không kém, nói: “Anh chỉ bảo gửi lịch
làm việc thôi, giờ tôi về nhà rồi, anh đâu có bảo về nhà cũng phải báo cáo cho
anh. Tôi chẳng chạy đi đâu cả, tôi về nhà tôi!”
“Nhà cô ở đâu?”
“Ở ngoại ô, khu Thành Kiến, thôn Đường Nam. Mà
anh hỏi làm gì?”
“Dù sao thì cũng lâu rồi không gặp, hôm nay tôi sẽ tới
nhà cô. Tí nữa đến tôi gọi lại sau, cô ra đón tôi nhé!”
“Cái gì? Anh đến nhà tôi làm gì chứ?” Tiểu Viên tức
tối, lại chuyện gì nữa không biết? Chẳng phải anh ta vẫn chưa là bạn trai cô
sao? Bây giờ mà đến nhà thì biết giới thiệu với bố mẹ cô thế nào?
Sau khi Thang Hi Hàn cúp máy, Tiể