
gười đàn ông tốt, cô ta thay đổi, nguyện ý quen anh, thì
làm sao?
Tâm anh chết bị cô thức tỉnh, nếu cảm tình phủ đầy bụi sau mấy
tháng sống lại lần nữa, làm sao bây giờ?
Cô không sợ Âu Dương Y Phàm chọn Lâm Nhĩ Tích, chuyện tình cảm
vốn không thể miễn cưỡng. Cô chỉ sợ anh do dự không quyết, đây mới là chuyện cô
đau lòng nhất!
Cả buổi, Tiểu Úc nằm ở trên giường lăn qua lăn lại ngủ không
được. Đây là đầu tiên họ cãi nhau, cảm giác thật không tốt, ngực như bị đè nặng,
thở không được. Cô bò xuống giường, quyết định đi xem Âu Dương Y Phàm ngủ chưa,
nếu như anh bởi vì áy náy không ngủ được, nếu như anh chân thành xin cô tha thứ,
cô quyết định cho anh cơ hội sửa sai.
Cô lặng lẽ mở cửa hướng phòng khách nhìn xung quanh một
chút, phòng khách không có ai, nhưng TV vẫn còn mở phá vỡ không khí im lặng. Cô
len lén đi tới phòng Âu Dương Y Phàm, xem anh ngủ chưa.
Không nghĩ tới nghe bên trong có giọng nói.”Đã trễ thế này,
anh không tiện đi ra ngoài… Có chuyện em không thể nói qua điện thoại sao… Xin
lỗi, anh đang ở cùng Tiểu Úc, anh không muốn cô ấy hiểu lầm…”
Anh tự gọi điện thoại cho Lâm Nhĩ Tích?
Tiểu úc chỉ cảm thấy dưới chân đã đứng không vững, đầu ong
ong không dứt.
Trong phút chốc, cô đã hiểu. Cô ngăn cản anh gặp Lâm Nhĩ
Tích, không hề có ý nghĩa!
Cô giữ được người anh, nhưng anh đã trao tim anh cho… Cô giữ
không được!
Không biết Lâm Nhĩ Tích nói gì trong điện thoại, Tiểu Úc
thoáng nghe tiếng bước chân, càng ngày càng rõ ràng. Cô vội vàng trở về phòng,
leo lên giường, lẳng lặng nghe anh mở cửa phòng cô, rồi nhẹ nhàng đóng cửa.
Sau đó, anh rời đi…
Niềm hy vọng của cô đặt nơi anh theo tiếng đóng cửa mà tan
biến. Anh muốn đi, sao có thể giữ. Cô còn nhớ mẹ cô từng nói: người đàn ông tựa
như nắm cát trong tay, càng nắm chặt, càng rơi nhiều.
Không bằng buông tay để gió cuốn đi…
************************
Tại ngoài cửa BULE PUB, Tiểu Úc đứng ở nơi có mưa phùn.
Cô thấy Âu Dương Y Phàm ôm Lâm Nhĩ Tích say chuếnh choáng
vào trong xe, vì cô ta sửa lại váy, vuốt lên mái tóc rối bời, thậm chí lấy khăn
tay giúp cô ta lau đi nước mắt trên mặt.
Chỉ Tiểu Úc đứng trong bóng tối, nước mắt không người lau.
Cô chỉ có thể ngước nhìn bầu trời u ám không có một ngôi
sao…
Lúc Âu Dương Y Phàm choàng người qua Lâm Nhĩ Tích để thắt
dây an toàn, Lâm Nhĩ Tích mở mắt, lẳng lặng nhìn anh…
Sau đó bọn họ nói chuyện với nhau, Tiểu Úc không nghe thấy bọn
họ đang nói cái gì, nhưng cô thấy trong ánh mắt của Lâm Nhĩ Tích là sự khát
khao, chờ mong.
Sau đó, Lâm Nhĩ Tích còn nói một câu, Âu Dương Y Phàm gật đầu,
đóng cửa, lái xe rời đi.
Âu Dương Y Phàm đứng dưới một khách sạn xa hoa, sau đó ôm
Lâm Nhĩ Tích lên lầu.
Hai mươi mốt tầng lầu thủy tinh ánh lên màu xanh nhạt của
rèm cửa sổ, trở thành điểm nhấn duy nhất cho tòa nhà lớn dưới trời đêm không
trăng mà vẫn sáng sủa.
Cô tháo nhẫn kim cương trên tay xuống ném ra ngoài cửa xe,
bình tĩnh nói tài xế: “Đi thôi.”
Cô tưởng rằng chính còn có thể giống như trước, kiêu ngạo mà
ngẩng đầu, phóng khoáng nói bỏ đi!
Nhưng taxi chạy qua nửa thành phố, đau xót trong cô vẫn cuốn
lấy nửa thành phố, qua nhà của cô, qua nhà của hai người, cuối cùng cô vẫn đứng
dưới tòa nhà kia .
Tiểu Úc xuống taxi, giọt mưa tí tách lạnh buốt, chúng khiến
cô đau nhức mà bình tâm lại rất nhiều.
Cô ngồi chồm hổm trên mặt đất, tìm kiếm lại chiếc nhẫn cô vứt
bỏ, mưa càng rơi càng lớn, lạnh giá xuyên thấu chiếc áo khoác mỏng manh, nhưng
cô không thấy lạnh, tiếp tục vuốt, rốt cục tại một vũng nước tìm thấy cái nhẫn,
nắm chặt trong tay.
Lòng bàn tay bị viên kim cương tượng trưng cho vĩnh cửu kia
đâm đau đớn, đau đớn truyền tới ngực, truyền tới chóp mũi…
Thoát khỏi ảo tưởng, để tình yêu rời đi, bên trọng bên
khinh, cô đã không thể bàn cãi.
Lạnh giá, mưa, đêm tối, trơ trọi, tan nát cõi lòng… Đều có
thể nén chịu được.
Chỉ duy nhất chịu đựng không nổi việc anh gieo hy vọng tốt đẹp
trong cô, rồi làm cô thất vọng hoàn toàn về anh! ! !
*****************************
Trong tiếng gió táp mưa rào, Tiểu Úc mơ hồ nghe thấy tiếng
bước chân dồn dập toé lên bọt nước, nghe thấy tiếng cửa sắt lay động.
Cô vừa nâng lên gương mặt chôn ở đầu gối, một sức lực thật lớn
nắm chặt lấy hai vai của cô kéo cô lên…
“Tiểu Úc!?”
Khí lực biến mất nghe được tiếng gọi quen thuộc của Âu Dương
Y Phàm liền ngưng tụ trở về, từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên cô hành động
nhanh hơn suy nghĩ, vung một bạt tai đánh vào trên mặt anh.
Thanh âm lanh lảnh còn rõ hơn tiếng mưa rơi!
Anh xoay gương mặt bị nghiêng lại, nước mưa trên tóc chảy
qua hai má, ướt đẫm quần áo.
Anh nhìn cô… Chỉ là nhìn cô, cũng không nói một chữ nào.
Tiểu Úc vốn đang muốn tát một bạt tai nữa, nhưng thấy anh
ngay cả tránh cũng không tránh, hai tay vẫn đặt ở hai bờ vai cô như cũ, biểu
tình xem ra còn thương tâm hơn cô, tay cô thế nào cũng đánh không nổi nữa!
Chờ cánh tay cứng ngắc của cô buông xuống, anh mới mở miệng:
“Anh xin lỗi.”
“Được, em nhận!” Cô gật đầu, xoay người…
“Tiểu Úc!” Cô kéo cánh tay của cô, “Anh và cô ấy chỉ là bạn