
Hi! Khuya như vậy còn chưa ngủ.” Giọng nam trung, nghe rất
dễ chịu. Cô không tự giác nhìn điện thoại, là một chuỗi dãy số xa lạ.
“Xin hỏi anh là?”. Cô dùng bả vai đỡ điện thoại, tay tiếp tục
gõ bàn phím.
“Ivan, còn nhớ không?”
Là anh ta?
“Uh, hình như có chút ấn tượng, không nhớ rõ lắm.” Cô vừa cười
nói vừa cố nhớ lại mình đưa số điện thoại cho anh ta khi nào.
Hay là trao đổi điện thoaị?
Sao một chút cũng không nhớ rõ, chẳng lẽ cô mất trí nhớ.
“Anh làm sao biết số điện thoại của tôi?”
“Tôi nhờ người bạn ở cục điều tra liên bang của Mỹ giúp tôi
tra.”
“Hiệu suất làm việc của bạn anh thật cao, mới không đến một
giờ đã có thể điều tra ra.”
“Không, nửa giờ trước tôi đã biết, nửa giờ còn lại thì suy
xét có nên gọi cuộc điện thoại này hay không.”
Cô dừng tất cả động tác lại, bởi cô đã cảm nhận được một tia
ái muội từ trong lời nói của anh ta. Trong nháy mắt, cô nhớ ánh mắt Ivan nhìn
người kia rời đi, cô lập tức khôi phục tâm trạng, giọng điệu trở nên nghiêm
túc: “Tìm tôi có chuyện gì không?”.
“Không có gì, tâm trạng tôi không tốt, muốn nghe giọng của
cô thôi.”
“Có ai nói với anh, phương pháp này theo đuổi con gái quá cũ
rồi hay không, kính nhờ anh trải qua huấn luyện chuyên nghiệp rồi theo đuổi tôi
tiếp, tránh lãng phí thời gian của mọi người.”
“Cô nói cái gì!?” Bên kia rõ ràng là tiếng ai đó đang cao giọng.
“Tôi đang bận nhiều việc, đang viết nghiên cứu báo cáo, chờ
khi nào anh có chút kinh nghiệm thì liên hệ với tôi. Bye bye!”
Gác điện thoại, Tiểu Úc tiếp tục viết báo cáo, viết viết,
trong đầu bất ngờ hiện lên tươi cười của Ivan! Nói thật, anh ta càng nhìn càng
đẹp, nhân phẩm, tính cách đều là tốt khó gặp. Nhưng, cô không muốn sống ở trong
bóng của con gái kia, lại càng không muốn để anh ta đem nỗi nhớ nhung với người
khác hoá thành dây dưa với cô…
********************
Tiếu Úc vẫn cho rằng mình lạnh lùng cự tuyệt như vậy chắc chắn
Ivan sẽ mất ngủ một đêm. Khi tỉnh lại anh ta sẽ hối hận vì không biết tự lượng
sức.
Thế nhưng cô còn chưa tỉnh ngủ, Lăng Lăng vẻ mặt mỏi đã mở cửa,
bước vào chỉ chỉ cửa: “Dì à! Nói cho dì biết có một chiếc Porsche đã chờ dì dưới
lầu một buổi sáng rồi đó.”
Tiểu úc mờ mịt nhìn, chưa tới tám giờ người kia không thể
nào đến.
Lăng lăng leo lên giường, đắp lại cái chăn, sau đó trở mình
rồi lại ngồi dậy, dụi dụi đôi mắt: “Tiểu Úc, cậu nhắc anh ta lần sau đến đừng
có phong cách như vậy, coi chừng trở thành tiêu đề trên bbs, bị những con mọt
sách chửi rủa! Tớ lại phải mắc công giải thích giùm cậu.”
“Nếu lần sau còn dám đến, tớ đánh gãy chân anh ta!”
Cô vội vàng rửa mặt xong, mặc một bộ quần áo thể thao chạy vội
xuống lầu, liền thấy không ít nữ sinh nhìn xe anh ta chỉ trỏ.
Cô vừa định làm bộ như không biết cái xe này, định đi vòng
qua, Ivan đột nhiên xuống xe, lộ khuôn mặt tươi cười vô tội: “Buổi sáng tốt
lành! phòng ngủ các em quy định thật kỳ cục, chưa tám giờ không cho tiếp
khách.”
“Ha ha.” Cô giả ngu hỏi:“Thật khéo nha! Anh đang đợi ai à?”
“Đúng vậy, đang đợi!”
“Chúng ta còn không nhanh đi đi ?”
Tiểu úc cố gắng không làm những người đi đường chú ý, từ khi
ba ba lái xe tới đón cô, có người hiểu lầm cô quen người giàu có(5) cô mới biết
miệng lưỡi người đời thật đáng sợ. Từ đó về sau cô luôn luôn thận trọng từ lời
nói đến hành động. Không nghĩ tới cô vất vả thành lập hình tượng, hoàn toàn bị
người này hủy.
“Anh tới là để nói với em……” giọng nói Ivan vừa đủ đánh thức
Lăng Lăng đang ngủ: “Quan Tiểu Úc, anh muốn chứng minh với em, anh nhất định có
thể theo đuổi em!”
Nói xong anh tiêu sái xoay người, mở cửa lên xe. Cái gì! Cô
làm sao có thể tiêu hóa giọng điệu này? Cô hung hăng kéo tay áo lên, hung hăng
đạp một cước lên chiếc Porsche, rống to với cửa kính xe đang dần dần khép lại:“Nếu
anh có thể theo đuổi tôi, tôi sẽ đổi sang họ của anh!”
Tayanh vươn đến tay áo cô,“Anh sẽ cân nhắc việc này!”
Nói xong, khởi động xe, chạy đi mất!
*****************
Ngày sau đó, Tiểu Úc tràn đầy hy vọng đợi Ivan triển khai thế
tấn công mãnh liệt vì cô đã chuẩn bị tốt phòng tuyến tâm lý vững chắc chống đỡ
anh.
Không ngờ, thủ đoạn Ivan theo đuổi so với dự đoán của cô
càng không đáng nhắc tới.
Mỗi ngày bó hoa đưa đến phòng ngủ dưới lầu, nói thẳng ra bó
hoa kia đều bị ném vào siêu đại thùng rác ở ngoài hàng hiên phòng ngủ. Có khi
nhận được những món quà nhỏ tinh xảo, cô cũng tùy tay ném, làm gần đây cô lao
công mỗi lần thấy cô đều trêu chọc.
Thỉnh thoảng về đêm anh gọi điện thoại cho cô nói những chuyện
không đâu.
Chẳng hạn như bây giờ, anh lại gọi điện thoại đến, mở miệng
câu đầu tiên kể anh ta vừa xem xong bộ “Sáu giấc mộng”. Sau đó bắt đầu quở
trách những người đàn ông dưới ngòi bút Quỳnh Dao.
Tiểu Úc bất mãn hỏi:“Vậy anh nói ai mới giống đàn ông?”
“Pushkin!”
“Để một người phụ nữ quyết đấu với những người khác đến chết!
Anh chưa gặp qua người nào ngu xuẩn như vậy .”
“Trước kia tôi cũng cảm thấy như vậy!” Điện thoại vang lên
giọng nói quyến rũ có chút bối rối: “Cho đến khi anh gặp em, anh mới biết được:
con người thật sự chuyện gì