
n thức. Sự nhanh mồm nhanh miệng của
cô hoàn toàn không thể hiện được trong thời khắc này, chỉ có thể lắp bắp nói:
“Tôi… Ý của tôi là sẽ cùng anh tâm sự.”
Tay kia của anh lại khoát lên vai cô, cố ý vuốt ve lọn tóc
xoăn của cô, nụ cười xấu xa, ái muội trên mặt càng thêm rõ ràng. “Chỉ là nói
chuyện phiếm sao?”
Lòng cô lập tức rối loạn, nhìn ánh mắt mị hoặc của anh,
trong lúc nhất thời quên chính mình đang ở nơi nào, chỉ biết gật đầu lung tung.
“Vậy là tốt rồi!” Ivan ngồi thẳng, nói hùng hồn: “Anh còn lo
lắng em có ý muốn không an phận gì với anh….”
Ý nghĩ không an phận?! Người này…. Da mặt rốt cuộc làm bằng
gì?
“Thừa dịp anh còn tiền, em muốn đi đâu?” Anh hỏi. “Cửa hàng
bách hoá? Quán cơm Tây? Hay là……”
“Chúng ta đi leo núi đi!”
“Leo núi?” Ánh mắt anh nhìn cô giống như đang nhìn quái vật,
còn là loại quái vật cấp bậc khủng long.
“Anh không phải nói cho tôi biết, anh đòi phải đi từng bước
lên chứ?”
“Vô nghĩa!”
Đối với một số người có thể nói leo núi là một niềm vui
không kể xiết, phải trải qua con đường đầy chông gai gập ghềnh, đi từng bước một
tiến tới đỉnh cao.
Khi đứng trên đỉnh núi nhìn đô thị phồn hoa, phải xem mới biết
được thế giới xa hoa trụy lạc kia nhỏ bé bao nhiêu, nhà cao tầng đều có thể dẫm
nát dưới chân.
Lúc leo núi xác thực là một loại tra tấn, không thể đi xe thể
thao nên phải thay bằng đi bộ. Đỉnh núi dưới nắng hè chói chang tất cả mọi góc
cạnh đều rất rõ ràng.
“Ivan, anh nhìn nơi đó xem ! Đó là trường học của tôi.” Tiểu
Úc hưng phấn chỉ vào một hướng phía trước.
Ivan mệt mỏi tìm tảng đá để ngồi, cảm giác hai chân mình bủn
rủn mới nói: “Quan Tiểu Úc, hỏi thật nghe, nơi này rốt cuộc có cáp treo xuống
núi không?
“Đương nhiên là không. Nơi này chẳng qua là cái núi nhỏ vô
danh, ngoại trừ buổi sáng có người leo núi rèn luyện thân thể, nhân tiện đến
xem phong cảnh, những người khác căn bản sẽ không đến, sao có thể có cáp treo?”
“Chốc nữa cô cõng tôi đi xuống, bằng không tôi sẽ không xuống
núi .”
“Xí! Anh như thế cũng coi là đàn ông sao!?”
“Cô cũng được coi là phụ nữ ?!”
Tiểu Úc liếc mắt khinh thường, lôi kéo cánh tay, kéo anh đứng
lên từ tảng đá.
“Không có xe Porsche anh không thể đi bộ? Không có đồng hồ
Rolex thời gi*an đối với anh không hề có ý nghĩa? Hay là không mua vàng, không
mua kim cương sẽ không có người nào yêu anh hết?”
Ivan nhìn cô, bỗng nhiên không biết trả lời như thế nào.
“Không còn tiền, anh sẽ không còn là anh ?!”
“……” Anh thật sự không biết.
“Trước đây, ba ba mang tôi đến núi này, tôi khóc lóc với
ông. Ông nói cho tôi biết: ‘Tiểu Úc, ba ba không thể cả đời bảo vệ con, con đường
của mình phải tự chính mình đi.” Mấy năm nay tôi trưởng thành, ôngvẫn thích dẫn
tôi đến ngọn núi này, nói với tôi: ‘Tiểu Úc, ba ba có nhiều tiền đều là của ba
ba, con cái gì đều không có, con đường của con phải do chính con đi!’”
Ivan vẫn nhìn cô, thật lâu mới nói: “Cô có một người cha thật
tốt!”
“Từ nhỏ đến lớn, tiền tiêu vặt của tôi không thể nhiều hơn bạn
bè, quần áo không cần đẹp hơn người khác. Ông không cho tôi đi nước ngoài học tập,
mà để tôi học Thạc Sĩ tại đại học T giống như những người khác, lúc đó tôi còn
cho rằng ông đối với tôi không tốt. Sau đó có một lần đến đây, lúc tôi quay đầu
liền thấy ông dựa một thân cây thở hổn hển, mồ hôi đầm đìa, tôi mới hiểu được
ông yêu tôi nhiều thế nào.”
“Chuyện đời không thể biết trước được. Ông ấy không dám cam
đoan có thể để em dựa vào cả đời, cho nên hy vọng em giống một người con gái
bình thường có cuộc sống bình thường, nếu có một ngày ông chỉ còn hai bàn tay
trắng, em cũng có thể có một cuộc sống tốt!”.
Tiểu Úc cười vỗ vỗ bờ vai của hắn. “Không sai, lực lĩnh ngộ
rất nhạy bén .”
“Quá khen!”
“Kỳ thật, hai bàn tay trắng cũng không có gì. Chúng ta giống
nhau có hai tay có thể làm việc, có hai chân có thể bước đi, còn đôi mắt có thể
thấy thế giới phồn hoa, xa hoa và truỵ lạc…… Anh còn sợ điều gì?!”.
Ivan về phía trước đi ra từng bước, cùng Tiểu Úc sóng vai
nhau đứng.
Xa xa là núi rừng trùng điệp, dưới chân còn có nhà cao tầng
gắn bó thành một mảng. Nơi này phong cảnh quả thực rất đẹp.
“Đúng! không có gì đáng sợ.” Anh nói: “Ba tôi từng phá sản,
ông ở trong xe ngủ ba tháng, mỗi ngày cầm báo kiếm việc làm. Ông nói cho tôi biết:
cũng không có gì, ngủ rất ngon, cũng có thể ăn no, quan trọng nhất là… mẹ tôi
luôn bên cạnh ông.”
Những ngọn đèn đường sáng lên, một loạt nhà lầu sáng đèn, ngọn
đèn trên cầu cũng nối liền với ánh sáng long lanh…
Ivan thật sâu nhìn bên cạnh Tiểu Úc. Thì ra, bỗng nhiên khi
quay đầu, người đứng ở ngọn đèn mờ nhạt mới chính là người anh vẫn tìm kiếm.
Đường vốn gập ghềnh bởi vì đêm tối càng trở nên khó đi hơn.
Ivan nắm chặt tay Tiểu Úc, giúp đỡ cô chậm rãi đi xuống núi.
Đi đến sườn núi cô không cẩn thận giẫm lên một cành cây trơn trượt, suýt nữa té
ngã may thay được anh đỡ lấy kịp lúc.
“Không sao chứ? Chân có bị thương không?”
Cô xoa xoa mắt cá chân, có chút đau, một chút mà thôi, nhưng
anh lại kiên trì muốn cõng cô trên lưng.
Phải cõng một người khác t