
ng ta muốn Phương Tuân Kiệm đích thân tới tìm ông ta cầu xin giúp đỡ,
ông ta muốn trái tim Phương Tuân Kiệm phải tàn nhẫn hơn nữa, phải cứng
hơn nữa. Chỉ có như thế, sau khi bỏ ra tất cả để giành lại Hải Thành,
Phương Tuân Kiệm mới nỡ ra tay với người thân của mình".
Hạng Mĩ Cảnh vừa kinh ngạc vừa không hiểu: "Tại sao Bạch lão tiên sinh không tự ra tay với tập đoàn Hải Thành?".
Chương Du nói: "Ông ta nhiều tuổi rồi, hơn nữa ông ấy cho rằng thù của con gái nên do cháu ngoại trả".
Hạng Mĩ Cảnh cảm thấy tất cả giống như một vở kịch, cô không sao chấp nhận nổi, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
Chương Du đã biết trước Hạng Mĩ Cảnh sẽ có phản ứng như thế, nên không vội
vàng ép cô, ngược lại trầm mặt hồi lâu, mới nói: "Mỗi câu vừa rồi của
chị, đều có thể đưa chị vào thế nguy hiểm, nhưng chị vẫn lựa chọn nói
cho em biết. Bởi vì chị giống em, chúng ta đều nhìn thấy sự nỗ lực của Phương Tuân Kiệm, chúng ta đều không muốn nhìn thấy anh ta thất bại sau mỗi lần nỗ lực. Anh ta là người sống chẳng dể dàng gì, những người
thật sự quan tâm anh ta ít tới đáng thương, anh ta không dẽ tin người,
cũng khó có tri âm tri kỷ, thậm chí ngay cả tâm trạng thật sự cũng ít để lộ trước mặt mọi người. Nếu không giành lại được tập đoàn Hải Thành,
thì cả đời này anh ta sống không yên". Giọng Chương Du có chút nghẹn
ngào, dừng lại điều chỉnh tâm trạng xong, chị ta lại nói: "Chị không
biết là tại sao em lại tới Los Angeles, cũng có thể là em nhớ anh ta,
cũng có thể là anh ta sắp không kiên trì được nữa. Anh ta dành cho em
một thứ tình cảm đặc biệt, vì vậy em sẽ trở thành động lực cho anh ta. Nhưng em nên biết, từ xưa tới nay, không ai vừa có thể có cá lại vừa có cả tay gấu. Nếu anh ta thành công, chưa chắc đã phải từ bỏ tình cảm
dành cho em, nhưng nếu anh ta vẫn kiên quyết không chấp nhận điều kiện
của Bạch lão tiên sinh, thì con đường tới thành công của anh sẽ rất vất
vả".
Hạng Mĩ Cảnh cắn chặt môi dưới, sợ mình thở mạnh, nước mắt tuôn rơi.
Chương Du nhìn đôi mắt đỏ mọng của Hạng Mĩ Cảnh cũng cảm thấy bức bối. Chị
ta nói: "Có lẽ em cho rằng chị quá nhẫn tâm. Nhưng nếu biết anh ta
dành nhiều tình cảm cho em thế này, trước kia chị nhất định không đồng ý cho em vào Bảo Nhã, cũng sẽ không đứng nhìn quan hệ của hai người phát
triển tới mức như ngày nay".
Hạng Mĩ Cảnh đờ đẫn nhìn Chương Du.
Chương Du thở dài, khuyên:" Tính cách anh ta như thế, mà đối với em được như
thế này, đã là kì tích rồi. Chị không khuyên em phải rời xa anh ta,
trong xã hội hiện đại, nam nữ vì lợi ích riêng mà mang hôn nhân ra đổi
không phải chuyện mới mẻ gì, nếu em thật sự yêu anh ta, thật sự hi vọng
anh ta hoàn thành được tâm nguyện, thì đừng sang đó tăng thêm áp lực
gánh nặng cho anh ta nữa. Anh ta là người kiên cường, nhất định sẽ
vượt qua được".
Loa đã bắt đầu mời hành khách làm thủ tục lên máy bay.
Chương Du chậm rãi đứng dậy, cuối cùng nói với cô: "Mĩ Cảnh, đừng trách chị. Đời người vốn rất nhiều việc bất đắc dĩ, chúng ta chỉ là con thuyền nhỏ trôi dạt trên biển, phải nhìn sắc trời mà giương buồm thôi".
Hạng Mĩ Cảnh ngồi ở phòng chờ rất lâu, trên loa nhắc tên cô lần nữa, giọng
nói đó cứ quấn lấy tai cô, cô có cảm giác như vọng từ rất xa tới.
Phục vụ của quán nước tốt bụng mang khăn giấy cho cô, lúc này cô mới biết nước mắt chảy đầy mặt.
Cô đến sân bay từ rất ,sớm chờ đợi chuyến bay của mình, kết quả lại đứng
yên nhìn máy bay bay vào bầu trời đêm. Thì ra cảm giác thất vọng còn
đau đớn hơn là ngã từ trên mây xuống, nhưng cô có thể làm thế nào? Bỏ
mặc tất cả để tới bên Phương Tuân Kiệm? Cô sẽ vui nếu mình thành động
lực cho anh, nhưng cũng rất buồn nếu trở thành gánh nặng cho anh. Cô
chẳng qua chỉ là một người phụ nữ bình thường, yêu một người đàn ông,
muốn cùng người đàn ông đó sống bên nhau đầu bạc răng long. Nhưng ông
trời không cho cô cơ hội ấy, ban đầu cô là người tình bí mật của anh, có lẽ về sau, mãi mãi về sau, cô cũng chỉ có thể trở thành bí mật không
bao giờ được tiết lộ của anh.
Cô phải mất rất nhiều thời gian mới bình tĩnh được trở lại, sau khi xác định giọng bình thường, cô mới lấy
di động ra gọi cho Phương Tuân Kiệm.
Phương Tuân Kiệm tưởng cô đã lên máy bay, còn cười dặn cô đừng uống cafe, tránh hưng phấn quá đà, lại mất ngủ cả đêm.
Cô nghe thấy giọng anh, suýt nữa lại khóc, cầm di động ra xa tai, hít sâu
một hơi, sau đó áp lại gần, nói với anh: "Mợ em gọi điện đến nói cậu
nhập viện rồi, giờ em phải về Tam Á ngay, không thể đi Los Angeles nữa".
Phương Tuân Kiệm không hề nghi ngờ lời cô, lo lắng hỏi: "Có phải bệnh cũ tái phát không?".
Cô sợ nói nhiều, anh sẽ nhận ra điều bất thường, nên đáp bừa vài câu, rồi lấy cớ phải đi đổi vé liền cúp máy.
Sân bay lúc nào cũng đông đúc ồn ào, vui buồn tan hợp đều có cả, ai cũng có câu chuyện của riêng mình, đều có nỗi bi ai bất đắc dĩ của riêng mình.
Hạng Mĩ Cảnh đổi vé đến Tam Á xong thì gần đã một giờ đêm, cô sợ lúc này mà
về nhà sẽ làm phiền cậu mợ, nên đến khách sạn Hạ Việt ở Tam Á nghỉ một
đêm.
Cô yêu câu dùng phòng tổng thống, sau khi đổ hết hành lí ra giường, cô m