
ynh ấy cũng tiến bộ nhiều, dù đấuvới cao thủ của võ quán nào, hầu như cũng không thua!
Chưa biết chừng...chưa biết chừng... có thể đánh bại Đình Hạo...ôi dào, bất luận có đánh bại Đình Hạo hay không thì sư huynh Nhược Bạch vẫn cónhiều hy vọng đánh bại đệ tử của Xương Hải!"
Sư huynh Nhược bạch ư.
Hình như Nhược Bạch rất lợi hại, trước đây Bách Thảo đã được xemNhược Bạch thì đấu với sư huynh Trọng Hòa. Anh ta ra đòn nhanh như chớp, có thểlực sung mãn, toàn thân tràn đầy khí phách, dũng mãnh, khác hẳn vẻ lãnh đạmthường ngày.
"Ngày mai..." Hiểu Huỳnh nhắm mắt, chắp hai tay trướcngực cầu nguyện: "...Mong sao võ quán Tùng Bách trổ hết tài năng, chiếnthắng Xương Hải! À, nếu không thể thắng hoàn toàn, ít nhất cũng phải thắng mộttrận! Sư huynh Nhược Bạch, sư huynh Diệc Phong, sư tỷ Sơ Vy nhất định phải cốgắng lên! Bách Thảo, mau cầu nguyện với mình đi!".
Thế là Bách Thảo làm theo Hiểu Huỳnh, cũng lầm rầm cầu nguyện, cóđiều nội dung cầu nguyện của cô khác nhiều hơn một chút.
Cô hy vọng sau này có ngày...
Mình cũng có cơ hội thi đấu thực sự với những cao thủ!
***
Trăng lặn dần.
Bầu trời dần lộ ra những tia sáng đầu tiên. Chim chóc bắt đầu ríurít trên ngọn cây.
Không biết có bao nhiêu đệ tử của võ quán Tùng Bách suốt đêm khôngngủ, nhưng sau buổi tập sáng, khi tập trung trên sân chờ đợi võ quán Xương Hải,tất cả đều hết sức phấn chấn. Ai cũng đứng thẳng, ánh mắt tràn trề khi thế vàkhát vọng, chờ đợi trận đấu.
Dụ quán chủ cũng thay bộ võ phục mới trắng tinh, dưới ánh nắng sớmrạng ngời, tư thế quán chủ ung dung, cao đạo như một tiên nhân.
Nhược Bạch đứng trước đội ngũ.
Nét mặt vẫn như ngày thường, dường như tinh thần không một chútxao động. chỉ có ánh mắt càng sáng hơn.
Diệc Phong và Sơ Vy đứng sau Nhược Bạch.
Hình như tối qua Diệc Phong mất ngủ, ngáp liên tục khiến Sơ Vy bựcmình, lừ mắt ra hiệu.
Có lẽ võ quán Xương Hải sắp đến.
Bách thảo vừa quét con đường nhỏ phía sau sân tập vừa tò mò ngoáinhìn về phía cổng lớn của võ quán. Chưa bao giờ cô cảm kích Tú Cầm như thế này,nếu như Tú Cầm không giao cho cô công việc quét dọn thì hôm nay cô không thểđường hoàng xem trận so tài giữa Tùng Bách và Xương hải.
Hơn nữa, tối qua Tú Cầm còn đến nói riêng với cô, hôm nay khôngcần phải lau từng phiến đá lát đường, vì thế bây giờ cô có thể thoải mái cầmchổi đứng xem.
Nhưng, thực ra cô đã lau kỹ từng phiến đá ấy rồi, dưới ánh mặttrời mỗi phiến đá long lanh phát sáng.
Bỗng có tiếng xe hơi rất gần từ phía ngoài cổng võ quán vọngvào.
Người của Xương Hải đến rồi sao?
Bách Thảo nắm chặt cán chổi, nhìn ra, thấy phía xa có hai chiếc xehơi đang tiến dần về cổng võ quán, tim đập thình thịch, tay nắm cán chổi càngchặt, đột nhiên toát mồ hôi, đây là lần đầu tiên cô được tận mắt xem một trậnthi đấu trình độ cao!
Sau lưng co có tiếng bước chân đều đặn, cô quay người nhìn rồi lậptức để chổi sang một bên, cung kính đứng lùi sang lề đường, mắt dõi theo Dụquán Chủ dẫn các đệ tử ra cổng lớn đón khách.
Từng đệ tử của võ quán Tùng Bách lần lượt đi qua trước mặt cô,trên mặt cô, trên mặt họ hiện rõ niềm vui không giấu giếm, hầu như chẳng ai đểý đến cô, chỉ có Hiểu Huỳnh khi đi ngang qua đã cảm kích chớp mắt cô. Đoànngười đi hết, Bách Thảo lại nhìn về phía hai chiếc xe hơi ngoài cổng.
Nhưng...
Tại sao lại có hai chiếc?
Bách Thảo băn khoăn, võ quán Xương Hải chẳng phải sẽ cử mười lăm,mười sáu võ sinh đến sao, hai chiếc xe làm sao đủ chỗ.
Đang suy nghĩ thì hai chiếc xe đã dừng lại, một chiếc đã mở cửa.Một người đàn ông trung niên người hơi béo, vận võ phục màu trắng, đai đen cùngmột cô bé không quá mười tuổi, nét mặt non choẹt cũng vận võ phục bước ra.
Hai, ba đệ tử nữa từ chiếc xe còn lại bước ra, cũng toàn trẻ con,đứa lớn nhất cũng chưa tới mười hai tuổi, bé nhất chỉ khoảng sáu tuổi.
Sau đó...
Chẳng còn ai nữa.
Tất cả chỉ có năm người.
Bách Thảo kinh ngạc nhìn bốn đứa trẻ vận võ phục đứng ở ngoài cổnglớn của võ quán, lẽ nào võ quán Xương Hải lại đưa bốn đệ tử tí hon này ra đấuvới võ quán Tùng Bách?
Cánh cửa giấy phòng tập của võ quán Tùng Bách mở toang, ánh nắngmặt trời chan hòa trên những tấm rèm và đệm đấu sạch bóng, đai lưng của đệ tửhai võ quán bay phất phớt trong gió sớm.
Dụ quán chủ và võ sư của võ quán Xương Hải ngồi xếp bằng phíatrước.
Thái độ ông rất thản nhiên, hình như không hề ngạc nhiên chuyện võquán Xương Hải chỉ phái mấy tiểu đệ tử đến thi đấu. Ông bình thản mỉm cười nóichuyện với võ sư Hàn Quốc, thỉnh thoảng lại dịch những lời nói của ông ta chocác đệ tử phía dưới nghe.
Dường như có một bầu không khí nặng nề đang bao trùm khiến phòngtập yên tĩnh khác thường, các đệ tử của Tùng Bách mặc dù đều ngồi xếp bằng rấtchỉnh tề nhưng trong mắt ai đấy vẻ băn khoăn, thất vọng, cảm giác bỗng trốngrỗng và tức tối, khác hẳn tâm trạng náo nức mong chờ mấy ngày vừa rồi.
Dụ quán chủ biết nói tiếng Hàn.
Nghe thấy trong phòng tập thấp thoáng vọng ra khi thì tiếng Hàn,khi thì tiếng Hán, Bách Thảo thầm nghĩ, lặng lẽ tiếp tục quét...
Cô cũng thấy hơi thất vọng, đang rất hy vọng được xem một trận đấutrình độ cao, ai ngờ đối