Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Thiêu Đốt Tình Yêu Tấn Công Tổng Giám Đốc Tuyệt Tình

Thiêu Đốt Tình Yêu Tấn Công Tổng Giám Đốc Tuyệt Tình

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324115

Bình chọn: 10.00/10/411 lượt.

h sao? Có cảm thấy rất cũ hay không." Vẻ mặt Nguyệt Tiêm Ảnh khinh thường, cô cảm thấy hứng thú hơn với mặt nạ màu bạc trên mặt hắn, "Cái mặt nạ này rất có cá tính, anh mua ở đâu? Đúng rồi, vì sao anh muốn đeo mặt nạ, đơn giản là để khốc sao ? Hơn nửa,mang mặt nạ như vậy, có thể làm làn da bên phải của anh trắng hay không, nếu không ra gió, có thể mọc mụn cơm nhỏ hay không. . . . . ."

Nửa mặt bên phải chính là cấm kỵ của Ám Dạ Lệ, sắc mặt của hắn càng ngày càng đen, con ngươi u ám càng ngày càng tối tăm, nhuộm ánh sáng khát máy, giống như con báo đen hung ác, vung mạnh tay, đẩy Nguyệt Tiêm Ảnh ra.

Đột nhiên có sức mạnh đẩy Nguyệt Tiêm Ảnh không hề phòng bị, trên chân là đôi giày cao gót bảy phân làm cho cô không cách nào giữ thăng bằng, lảo đảo một cái, thẩn thể ngửa về sau——

"Phù phù ——" Đóa hoa tuyết lớn bắn tung tóe.

Nguyệt Tiêm Ảnh thật không ngờ phía sau lại là bể bơi.

Cuối mùa thu nhiệt độ không khí thấp, nước lạnh đến thấu xương, nháy mắt, một chút lạnh rét thấm vào máu thịt cô, dọc theo máu lan ra.

"Tôi, tôi không biết bơi. . . . . . Cứu mạng. . . . . . Cứu mạng a. . . . . ." Lúc Nguyệt Tiêm Ảnh kêu la đã uống vài ngụm nước, khát vọng muốn sống làm cho cô vùng vẫy trên mặt nước , hai chân đạp loạn, nhưng mặc kệ là cô cố gắng thế nào, cũng không ngăn cản được thân thể từ từ chìm xuống. . . . . .

"Có người rơi xuống nước rồi !" Hội trường loạn thành một mảnh.

Giờ phút này Ám Dạ Tuyệt còn có tâm trạng nhàn nhã gọi điện thoại, Đinh Hạo Hiên đi qua, rống lớn nói với hắn: "Nguyệt Tiêm Ảnh rơi xuống hồ bơi, cô ấy không biết bơi!"

"Mình có ánh mắt." Ám Dạ Tuyệt lạnh lùng trả lời hắn ta một câu, tiếp tục nghe điện thoại.

"Ài ~ thật là vô tình, cậu không đi cứu cô ấy, tôi đi!" Đinh Hạo Hiên đi về phía trước, lại bị một tay Ám Dạ Tuyệt ngăn lại.

Hắn cúp điện thoại, "Không cần cậu đi cứu, sẽ có người đi cứu ." Trên mặt của hắn thoáng hiện cười nhạt thích thú.

Quả nhiên, Ám Dạ Lệ đứng ở cạnh bể bơi, không nhanh không chậm mà cởi âu phục màu bác, tiện tay ném xuống.

Nhảy xuống——

“Phù phù ——"

Bọt nước văng khắp nơi, bắn lên bên bờ hồ.

"Cứu, cứu mạng. . . . . ." Nguyệt Tiêm Ảnh dần dần không có hơi sức, cả giống như ruột bút chì, làm cho cô không thể đứng dậy, thân thể lạnh lẽo vẫn dần dần chìm xuống. . . . . .

Đột nhiên một bàn tay to túm chặt cô, Ám Dạ Lệ bơi tới cạnh cô, thấy ý thức của cô mơ hồ, trực tiếp phủ lên môi cô, cạy mở cánh môi mềm mịn của cô, thổi vào một hơi thở cho cô.

Nguyệt Tiêm Ảnh hút dưỡng khí chậm rãi mở to mắt, nhìn thấy gương mặt mơ hồ người trước mắt một cái, "Cứu, cứu tôi. . . . . ." Giống như thấy được rơm ra cứu mạng, liều mạng muốn túm chặt hắn.

"Cô gái! Không được túm tóc của tôi! Em đụng vào đâu đó. . . . . ." Hiện tại Ám Dạ Lệ hối hận không kịp, lúc ấy căn cốt của mình bất thường, mạng sống luôn là chuyện nhỏ với hắn, lại xúc động nhảy xuống hồ lạnh như vậy, cứu cô gái không thân cũng chẳng quen biết hắn.

Cô gái ngoan một chút cũng được, đáng chết chính là, lại túm tóc hắn chết cũng không buông, còn đang "động tay đông chân" trên người hắn.

Ám Dạ Lệ hao phí sức của chín trâu hai hổ mới kéo cô lên bờ.

Hạ Lan Xích lập tức phủ một cái khăn tắm màu trắng cho Ám Dạ Lệ.

Người chung quanh nhao nhao hít vào một hơi lạnh, dùng ánh mắt sợ hãi nhìn Ám Dạ Lệ.

Không có tiếng kinh hô, không có tiếng nước, âm nhạc cũng ngừng. . . . . . Giờ phút này rơi vào một khoảng yên lặng khác thường.

Đôi con ngươi sâu thẳm của Ám Dạ Lệ liền cứng lại, đưa tay đụng vào má phải, phát hiện mặt nạ màu bạc đã rơi xuống, chạm vết thương gồ ghề trên mặt, thô ráp giống như vỏ cây quýt, ngón tay thon dài của hắn hơi hơi run.

Hắn không phải lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt hèn mọn người khác nhìn hắn, gương mặt này không chỉ bọn họ sợ hãi, cho dù là Ám Dạ Lệ, buổi sáng rời giường đột nhiên nhìn thấy, cũng sẽ giật mình.

Vẫy vẫy tóc ướt đẫm, nước chảy thon dài xuống che một vùng vết sẹo lại.

"Khụ, khụ. . . . . ." Bởi vì lồng ngực bị tích nước, Nguyệt Tiêm Ảnh vừa lên bờ liền họ mạnh không ngừng.

Ám Dạ Lệ thờ ơ liếc nhìn cô một cái ——

Bộ quần áo của Nguyệt Tiêm Ảnh vốn mỏng manh, hơn nửa bây giờ cả người bị ướt đẫm, dính sát vào thân thể, bọc quanh đường cong thân thể. Hơn nửa sau khi vải ướt càng nhìn rõ hơn, thân thể đẹp đẽ mềm mại như ẩn như hiện, Nước hồ mùa thu lạnh thấu xương, lúc này, gió nhẹ thổi qua, kích thích toàn thân Nguyệt Tiêm Ảnh run rẩy. . . . . .

May mắn ánh mắt mọi người ngừng trên mặt Ám Dạ Lệ, còn chưa phát hiện bên cạnh có"bức ảnh cảnh xuân" . Giữa đôi mắt Ám Dạ Lệ thoáng hiện nhanh ánh sáng khác thường, hắn lấy khăn tắm choàng trên người mình ném trên thân thể cô, dặn dò người hầu, "Đưa cô ấy đổi bộ quần áo khác."

Lúc này, Ám Dạ Tuyệt đã đi tới, muợn cơ hội nâng Nguyệt Tiêm Ảnh dậy, nhanh chóng thấp giọng nói bên tai cô: "Chờ một lát, phóng hỏa!"

Cái gì? Ánh mắt suy yếu của Nguyệt Tiêm Ảnh bỗng dưng trợn lên, nhìn thẳng Ám Dạ Tuyệt.

Thì ra nhiệm vụ của cô là phóng hỏa, có phải là đã dùng dao mỗ trâu giết lợn rồi hay không.

Ám Dạ Tuyệt sợ bị Ám Dạ Lệ nhìn ra cái gì k