Snack's 1967
Thiêu Đốt Tình Yêu Tấn Công Tổng Giám Đốc Tuyệt Tình

Thiêu Đốt Tình Yêu Tấn Công Tổng Giám Đốc Tuyệt Tình

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324505

Bình chọn: 8.5.00/10/450 lượt.

g, hay là phụ nữ, có thể giải buồn chính là người tốt.

Lăng Phong Ngãi vừa thấy cô, kích động không thôi mà vọt lên, liền kéo lấy bàn tay của cô, "Nguyệt Tiêm Ảnh, cuối cùng cô là trở lại, cô có biết hay không. Lúc Tuyệt thiếu cho rằng cô đã. . . . . . Đã đi, lúc đó anh ấy đau lòng muốn chết, đau đến thấu tim a. Nguyệt Tiêm Ảnh, cô tin tôi, Tuyệt thiếu là thật lòng với cô. Từ khi cô. . . . . . cô rời khỏi, hắn đã giữ mình năm năm rồi. . . . . ." Lăng Phong Ngãi có cảm giác nói ra những lời này không được tự nhiên, sững sờ hỏi: "Nguyệt Tiêm Ảnh, sao cô lại không chết?" Lời này nghe ra càng thêm không được tự nhiên rồi.

Dạ Tường Vi rút tay mình về, dụng chăn gắt gao quấn thân thể mình, chỉ lộ ra một cái đầu, dù sao bên trong trần như nhộng, vẫn nên cẩn thận một chút tốt hơn.

"Nguyệt Tiêm Ảnh? Cô ấy là ai a? Bộ dáng rất giống tôi sao?"

"Sao lại thế này?" Lăng Phong Ngãi kinh ngạc quay đầu nhìn nét mặt u ám của Hạ Khiêm Dật.

Lông mày của Hạ Khiêm Dật nhíu chặt, "Em có nhớ chuyện năm năm trước hay không?"

Dạ Tường Vi lắc đầu, "Anh hỏi cái này để làm gì? Năm năm trước đầu của tôi bị thương nặng, cho nên không nhớ được những chuyện trước đó."

Vừa nghe cô nói như vậy, lông mày của Hạ Khiêm Dật từ từ giãn ra, "Có lẽ có một ngày em có thể tìm được trí nhớ năm năm trước."

Trí nhớ của năm năm trước ? Dạ Tường Vi không hiểu tại sao khi mình nghĩ tới chuyện này thì ngực giống như bị đè nén, làm cho cô không thở nổi,

"Nếu khoảng ký ức đó làm tôi quá đau khổ , tôi đây cần gì phải tìm lại."

Đôi mắt của Hạ Khiêm Dật tối sầm lại, thì thào nói: "Không sai, có lẽ như bây giờ sẽ tốt với em hơn."

Ám Dạ Tuyệt lẳng lặng đứng ngoài cửa nghe được lời của cô, tim khẽ run lên, dường như đau khổ năm năm trước của cô đều là do hắn tạo ra, bây giờ cô đã quên tất cả, đối với hắn mà nói, đây không phải là ông trời đã cho hắn một bắt đầu mới sao.

Ám Dạ Tuyệt đi vào phòng ngủ, ném một cái túi lên trên giường, "Nhanh mặc vào đi, không nên chùm chăn đi khắp nơi dọa người nửa !" Hắn lập tức xoay người, nói với hai người: "Đi theo tôi."

Sau khi ba người đàn ông đều đã ra khỏi phòng, Dạ Tường Vi mới thả lỏng đề phòng, vươn tay lấy đồ trong túi ra. đồ lót viền tơ mờ gợi cảm, còn có một cái áo ngủ màu hồng quyến rũ.

"Ám Dạ Tuyệt chết tiệt!" Dạ Tường Vi tức giận đến cắn răng, để cho cô mặc cái này có thể ra ngoài gặp người khác sao, cái này so với chăn không phải đều giống nhau sao.

*************************

Ám Dạ Tuyệt ngồi trước bàn làm việc, đôi mắt sắc bén, nét mặt nghiêm túc làm cho đường cong trên mặt hắn kéo căng. Im lặng giây lát, hắn bình tĩnh nói: "Cô ấy chính là Tiêm Ảnh!"

"Nhưng mà, Nguyệt Tiêm Ảnh của anh đã hoàn toàn quên anh." Hạ Khiêm Dật bổ sung, hắn cũng tin chắc Dạ Tường Vi chính Nguyệt Tiêm Ảnh. Tuy ở chung với Nguyệt Tiêm Ảnh không bao lâu, nhưng cái cảm giác quen thuộc khi ở bên cô là như thế. Theo thời gian làm tan biến những ký ức, nhưng cảm giác lại vĩnh viễn không cách nào tiêu diệt.

Hạ Khiêm Dật tiếp tục nói: "Lúc đó, viên đạn xuyên thẳng tim của Nguyệt Tiêm Ảnh, tim của cô ấy cũng ngừng đập, nhưng chỉ cần lập tức làm phẫu thuật ghép tim, như thế cô ấy có thể sống lại. Về phần cô ấy mất trí nhớ, có thể là. . . . . . do con người gây ra."

"Do con người gây ra?" Ám Dạ Tuyệt lập lại lời nói của hắn ta một lần nửa.

"Nguyên nhân gây ra mất trí nhớ bao gồm nhân tố bên ngoài và bên trong, nhân tố bên ngoài chính là bên ngoài chịu lực va chạm, não bộ bị tổn thương nặng làm mất trí nhớ. Mà nguyên nhân bên trong là vì một người rất muốn quên một đoạn ký ức, thường nghĩ ở trong lòng thì một lúc nào đó cũng sẽ quên mất, nhưng mất một đoạn ký ức giống như Nguyệt Tiêm Ảnh vậy, chỉ có một khả năng chính là—— thôi miên"

Nét mặt của Ám Dạ Tuyệt càng nặng nề hơn, nhíu chặt lông mày, "Là ai cứu Tiêm Ảnh, là ai làm cô ấy mất trí nhớ?"

Hắn vuốt cằm suy nghĩ sâu xa, trong đầu thoáng hiện lên một khuôn mặt, "Chính là anh ta sao?"

Vừa nghĩ đến đây, đột nhiên Ám Dạ Tuyệt đứng lên, bước nhanh đi đến ra cửa, bây giờ hắn muốn đi làm rõ chuyện này.

********************************

Cửa truyền đến tiếng chuyển động tay cầm cửa, tuy rất nhỏ, nhưng trong không khí yên tĩnh như vậy, nghe rất rõ ràng.

"Rắc rắc ——" Trong phút chốc cửa mở ra, nghênh đón hắn là bộ đồ lót mày hồng vào trên mặt của hắn.

"Sao anh để cho tôi mặc loại quần áo này, làm sao tôi mặc được!" Dạ Tường Vi thở phì phì quát hắn.

Ám Dạ Tuyệt đen mặt lấy bộ đồ lót trên mặt mình xuống, nhàn nhạt đưa mắt nhìn, "Sao lại không thể mặc, rõ ràng chính là số đo của em. . . . . ."

"Anh. . . . . . Sao anh biết số đo của tôi."

"Tối hôm qua, từ trên xuống dưới của em đều bị ta sờ khắp tôi sờ, em nói, em còn chỗ nào mà tôi không biết."

Dạ Tường Vi nhanh chóng rụt mặt vào chăn, "Dù sao tôi cũng không mặc, muốn mặc thì anh mặc đi."

"Em không thích mặc, vậy thì không cần mặc. . . . . ." Ám Dạ Tuyệt bước từng bước tới gần cô, "Trần như nhộng càng thuận tiện làm việc."

Trên mặt Dạ Tường Vi liền ửng lên hai mảnh hồng, "Anh. . . . . ." Giật lấy đồ lót trong tay hắn, chui vào ổ