
hông còn bóng
dáng, đó là một cảm giác yên tâm chưa từng có, Hồng Phi chạy nhanh đến
chỗ Tương Ly, nhảy xuống đài, vừa lúc tiến vào trong lòng anh.
Tương lập tức tháo đồ trang sức người hầu trên đầu cô xuống, lại lấy mũ lưỡi trai trên đầu mình đội cho cô.
Trong đám người bắt đầu xôn xao, Tương Ly làm như không thấy, hắn nhanh cởi
bỏ áo khoác trên người mình, đem Hồng Phi bao lại thật kín, khi xác định không ai trông thấy bộ dạng của cô, lúc này mới cầm tay cô dắt ra
ngoài.
Mấy người xem dưới đài có chút căm phẫn, tiểu tử thối này
từ đâu đến đây? Cư nhiên dám kéo nữ thần trong lòng họ bỏ chạy? Vừa định tiến lên lý luận, thoáng thấy khuôn mặt rét lạnh cùng ánh mắt sát nhân
của Tương Ly không khỏi ngẩn ra, trong lòng tự nhiên cảm thấy xấu hổ,
buông tha ý niệm vừa mới nảy sinh trong đầu, thối lui từng bước, để cho
hai người rời đi.
Hội trường lúc này khá đông, bởi vậy trừ những
người đứng gần khán đài hiểu rõ nội tình, những người ở xa chỉ nhìn thấy vị tiểu thư xinh đẹp mặc đồ người hầu sau khi nhảy xuống đài liền biến
mất, bởi vậy cũng dừng lại bước chân, không tiếp tục đi đến nữa.
Mà Tương Ly, cứ như vậy nắm tay Hồng Phi, cúi đầu, thong dong tự nhiên từ trong đám người chạy thoát ra ngoài.
Tương Ly cũng không quay đầu, tiếp tục đi về phía trước.
Hồng
Phi đi theo phía sau anh, không dám nói lời nào. Cụ thể vì nguyên nhân
gì khiến cô không nói nên lời, có lẽ là do bản năng cảm nhận được tâm
tình của người đằng trước rất xấu, không dám tùy tiện trêu chọc.
Vì thế, chỉ có thể cúi đầu nhìn mười ngón tay đan xen.
Tay Tương Ly thực gầy, ngón tay lại dài, khung xương rất rõ ràng, Hồng Phi
cảm nhận được lực lượng từ bàn tay đó truyền đến , cùng với…… Độ ấm.
Da anh trước sau trắng như tuyết, thân thể lại nóng đến dọa người, bị độ ấm từ đầu ngón tay truyền đến, Hồng Phi đỏ mặt.
Hai người trực tiếp về khách sạn, vào thang máy, lên lầu, đi vào phòng ở
của Hồng Phi, Tương Ly để nàng lại đó, cũng không định ở lại, xoay người đi ra.
Hồng Phi buồn bực, trong lòng khó chịu nói không nên lời, giữ chặt góc so của anh, cất giọng đáng thương “Anh…… đang tức giận?”
Tương Ly cũng không quay đầu lại nhìn cô, chỉ cúi đầu, tóc ngắn che khuất hai mắt, “Không.”
“Vậy tại sao lại đi vội như thế?”
Bởi vì Hồng Phi mặc đồ người hầu quá đáng yêu, sẽ làm cho người ta nhịn không được muốn ôm, muốn hôn, muốn nhiều thứ khác nữa.
Nhưng, cho dù bọn họ xác lập quan hệ, số lần hai người gặp mắt chỉ có thể đếm
trong lòng bàn tay, huống hồ, anh vẫn còn nhớ, lần đầu tiên hôn cô, Hồng Phi bộ dạng buồn bã, ngữ khí lại ra vẻ kiên cường, trong lòng của cô
còn rất nhiều bí mặt chưa nói cho anh, trước khi trừ được tâm bệnh trong lòng cô, anh sẽ tự khắc chế không cùng cô thân mật.
“Có phải do
em mặc đồ người hầu không? Em cũng không cố ý ăn mặc như vậy trước mặt
nhiều người, kỳ thật…… em rất sợ hãi. Em sợ bọn họ xông lên, cùng em
chụp ảnh, cùng em bắt tay, em…….”
Tương Ly rốt cuộc không nhịn được, xoay người, đem Hồng Phi gắt gao ôm ở trong lòng.
Khoảng cách hai người gần như vậy, Hồng Phi có thể cảm thấy nhịp tim đập của
anh rất rõ ràng, cùng với hương vị dễ chịu khiến người ta cảm giác yên
tâm chỉ riêng anh mới có.
“Tương…… Tương Ly.”
“ Ân.”
“Đừng giận.”
“Không giận.” Chỉ là không thích mà thôi, cô không biết nam giới là loại động
vật gì, cho dù sờ không được chạm không đến, trong đầu vẫn sẽ sinh ra
những ý nghĩ xấu xa.
“Rõ ràng có.”
“….. Hừ.”
Trong trò chơi Ly Thương Chi Tuyết ‘hừ’ một tiếng biểu thị không thích, không nghĩ tới hiện thực cũng vậy a.
Hồng Phi cười khẽ, Tương Ly thấy được ngực có chút rung động, cúi đầu nhìn
cô, Hồng Phi đúng lú lại ngẩng đầu lên, hai người một cao một thấp, vì
thế cái trán của Hồng Phi khó khăn lắm mới đụng đến cằm của anh.
Độ ấm cao đến dọa người.
Hồng Phi lắp bắp kinh hãi, vội vàng đưa tay sờ lên trán anh, “Ai nha, phát sốt.”
Vội vội vàng vàng cởi áo khoác trên người đưa lại cho anh, lại phát hiện ánh mắt anh nhìn cô càng thêm thâm sâu.
Hồng Phi lúc này mới nghĩ đến việc đánh giá lại bản thân, lúc trước chen qua đám đông chật chội, váy vừa kéo xuống đã khôi phục về nguyên trạng,
trang phục mê người, cơ hồ không đem mông bao trọn, lộ ra ngoài chính là chính là cặp đùi non trắng mịm.
“Nha.” Hồng Phi đẩy anh ra, chạy trốn vào trong phòng. “Em, em thay quần áo.”
“Ừ.”
Hồng Phi đóng cửa, đi vào thay trang phục. Tương Sinh vừa lúc kết thúc hội
nghị lại đây tìm cô. Không ngờ nhìn thấy Tương Ly sắc mặt đỏ hồng, có
chút run rẩy đứng ngoài cửa không biết đang làm cái gì, vì thế tiến lên vỗ vai hắn “Hảo a, A Ly ngươi xấu xa, cư nhiên ở trong này nhìn lén!”
Hồng Phi thay xong quần áo đi ra, vừa lúc nghe thấy hai chữ nhìn lén, tuy
biết nhân phẩm Tương Ly tuyệt sẽ không làm mấy việc nhàm chán này, nhưng mặt vẫn đỏ lên, đứng đó xấu hổ không biết nói gì.
Tương Ly lạnh lùng liếc mắt nhìn Tương Sinh một cái, nói: “Con mắt nào của ngươi thấy ta nhìn lén?”
Tương Sinh nói: “Hai mắt ta đều thấy được.”
“Được rồi.” Tương Ly thở dài, “Kỳ thật ta xem rất quang minh chính đại.”
Phố