
ớc Ưu Thương.” Mặt
cô có chút đắc ý “Chủ nhân, anh đến tìm người yêu, lại bị ta…. bị ta bắt được trước.”
Nói xong, Hồng Phi lại nhíu mày “Người ta
nghĩ..hức.. nghĩ muốn nói với anh, người ta là Tiểu Tước Ưu Thương,..hức ..cũng là Thiên Thượng Hồng Phi, nhưng là, người ta không thể nói ra…
hức…. người ta ngượng ngùng, người ta chính là….. là người hầu của anh,
rất mắt mặt a.”
Hồng Phi nói xong, lại uống một ngụm to, rượu
ngấm. Bất quá lần này cô không hề náo loạn, chỉ dựa vào ghế sô pha nhắm
mắt ngủ say.
Ba người trong lòng nguyên bản đã biết rõ ràng, nhưng không nghĩ Hồng Phi khi say lại đem toàn bộ nói ra hết, nhất thời ba
mặt nhìn nhau, không biết nói sao cho phải.
Đứng nhìn cô một hồi,
Tương Sinh cười mắng “Giỏi a, hai tên xú tiểu tử các ngươi, đã biết nàng là Thiên Thượng Hồng Phi, vừa rồi còn gạt ta nói không phải.”
Ba người vốn nghĩ Hồng Phi rốt cuộc cũng yên lặng, lại không nghĩ rằng, đây là tĩnh lặng trước khi bão nổi mà thôi.
Cô ngủ nửa giờ, mơ mơ màng màng đứng lên, đoạt cái ly trong tay Tương Sinh, ở trước mặt mọi người một hơi cạn sạch.
Sau đó càng thêm điên cuồng, ba người chỉ ngăn cô cởi quàn áo cũng hao hết
sức lực. Ai biết Hồng Phi giãy dụa một hồi liền đem Tương Ly đè xuống sô pha, chuyện người hầu đối chủ nhân phạm thượng nàng cũng dám làm, động
tác ngày càng lớn mật, đang ôm lấy mặt anh cười hì hì nửa ngày, đột
nhiên nhướng mày, quay đầu, ói!!!!
Hoàn hảo, không phun lên người Tương Ly.
Bất quá phun lên người kẻ đang ghen tị vì Tương Ly được cô đè – Quý Viễn.
Quý Viễn cười khổ một tiếng, lấy quần áo của Tương Ly đi vào phòng tắm, vừa trở ra liền thấy Hồng Phi lại ói. Lần này cô không phun lên người kẻ
khác, lại phun lên chính bản thân mình.
Này so với việc phun lên
người Tương Ly còn nghiêm trọng hơn nhiều, dù sao bọn họ còn có thể tắm
rửa thay quần áo, nhưng Hồng Phi thần chí không rõ, vô luận thế nào cũng không thể để cô đi tắm một mình.
“Nàng phun cũng đủ rồi, phỏng
chừng cũng không ói tiếp nữa, ai giúp nàng thay quần áo liền ôm vào
phòng ngủ của a Ly.” Tương Sinh quả dày dạn kinh nghiệm, người ta có
phun nữa hay không cũng biết!!!
“Ân.” Tương Ly gật gật đầu, mặt không đổi sắc, xung phong nhận việc “Ta giúp cô ấy thay.”
“…” Tương Sinh lại muốn cười, có chút khó xử, vỗ vỗ trán nói “A Ly, ngươi
đừng nói cho ta biết bệnh sạch sẽ của ngươi trị khỏi rồi nhá.”
“Ta đến.” Quý Viễn nóng nảy, thân thể nóng bỏng của Hồng Phi làm sao có thể cho tên Tương Ly xấu xa này nhìn thấy, không biết chừng Hồng Phi sẽ bị
hắn ở trong đầu yy đến chết, không nên không nên “Ta không có bệnh, ta
đến.”
“Đừng tranh, vẫn nên để ta đi thôi.” Tương Sinh ngăn trở hai người “Các ngươi tuổi trẻ thiếu kinh nghiệm, thấy cô nương trẻ tuổi lõa thể sẽ không khống chế được, ta thành thục trầm ổn, cũng đã duyệt qua
vô số cô nương, có kinh nghiệm sẽ không sinh ra tà niệm.”
Mới vừa nói xong đã bị Tương Ly cùng Quý Viễn loạn đánh.
Chính cái loại trai già hơn 30 tuổi không kết hôn không bạn gái, cấm dục quá lâu mới nguy hiểm.
Cuối cùng ba người không đạt thành hiệp nghị, ở nơi này hết đường xoay xở.
Vẫn là Quý Viễn trước nghĩ ra biện pháp, nói với Tương Sinh “Ngươi không
phải được xưng bạn gái trải khắp thiên hạ, gọi một người đến đây.”
Tương Sinh cả kinh, tiểu tử này định làm khó hắn! Bất quá không còn cách nào
khác, hai tên này đánh người rất dã man, toàn bộ đều đánh đến khuôn mặt
hắn mất bao nhiêu công bảo dưỡng, vì thế chỉ có thể đau khổ lấy điện
thoại bấm số, dùng hoa ngôn xảo ngữ lừa một cô đến đây!!!
Có lẽ
Tương Sinh buổi tối rất ít hẹn hò với nữ nhân, đặc biệt không hẹn đến
nhà, bởi vậy khi cô nàng may mắn được triệu đến kia đang hưng phấn,
không nghĩ rằng hắn chỉ cần cô có 10 phút.
Quý Viễn cười ha hả,
đem Tương Sinh đẩy lên phía trước, để cho hắn giải thích mục đích hẹn cô nàng kia đến lễ giáng sinh hôm nay.
Tương Sinh hết sức ôn hòa,
bình tĩnh tường thuật toàn bộ quá trình cùng mục đích, cô gái kia nhíu
mày, trừng mắt, cả giận nói “Hóa ra hôm nay anh hẹn tôi đến đây là muốn
tôi thay quần áo cho đứa con gái kia! Giỏi cho Tương Sinh.”
Lập
tức một cái ngũ trảo kim long đánh lên mặt Tương Sinh. Tương Sinh mặc dù tránh được, nhưng đang lúc cần đến người ta, vẫn phải hạ giọng một
chút.
Hồng Phi quần áo, dưới sự năn nỉ của Tương Sinh cuối cùng
cũng có thể thay. Trải qua sự việc vừa rồi, mọi người ai cũng mệt mỏi,
toàn bộ dựa vào sô pha phòng khách ngủ, mà phòng trống còn lại cấp cho
vị tiểu thư ‘ngàn dặm xa xôi’ đến thay quần áo cho Hồng Phi.
Hồng Phi ngủ nhiều nhất, vì thế sáng hôm sau người dậy sớm nhất chính là cô.
Day day huyệt thái dương đau nhức, Hồng Phi mơ mơ màng màng bò xuống giường, đi vài bước mới phát hiện sự tình.
Bởi vì cô mặc hiện giờ căn bản không phải quần áo của cô, mà là áo ngủ rộng thùng thình của Tương Ly, áo này tuy dài nhưng cùng lắm chỉ che kín
mông, đôi chân thon dài vẫn lộ ra ngoài.
Hồng Phi hét lên một tiếng, vội vàng quay lại đem chăn trùm kín, lao ra cửa.
“Là ai, là ai cởi quần áo của tôi?”
Ba người nằm trong phòng khách nghe t