
, muốn nhìn rõ người đi đằng sau Quý Viễn.
Vô Thanh Vô Tức, tên ngồi lê đôi mách trong trò chơi, chiến sĩ rmb có
giọng nói ôn nhuận như ngọc, thường xuyên chọc người tức chết rốt cuộc
có dạng như thế nào?
Có chút chờ mong, có chút chờ mong.
“Hồng Phi, đây là Tương Sinh.”
“Tương Sinh, đây là bạn học của ta, Hạ Hồng Phi.”
“Hồng Phi? Là Hồng Phi của Thiên Thượng Hồng Phi?”
Không nghĩ tới Tương Ly đang ở trong phòng bếp cũng lao ra, cùng Quý Viễn
đồng thanh nói “Cô ấy không phải Thiên Thượng Hồng Phi.”
“…. Như vậy.” Người nọ từ đằng sau Quý Viễn đi lên, đưa tay ra, nói “Hạ tiểu thư, chào em, anh là Tương Sinh, là Tương Ly…”
“Thúc thúc.” Lại là Tương Ly cùng Quý Viễn đồng thanh.
Tương Sinh liếc mắt nhìn bọn họ, đôi mắt dưới cặp kính hiện lên một tia thấu
hiểu, vì thế cười càng thêm rạng rỡ “Tuổi của anh và em cũng không kém
bao nhiêu, không cần học bọn họ, bảo anh Tương Sinh ca ca là được.”
Hồng Phi lúc này đỏ mặt đánh giá Tương Sinh.
Bộ dáng hoàn toàn không giống như cô đã tưởng tượng.
Vô Thanh Vô Tức, làm cho người ta cảm giác tuổi của hắn còn nhỏ hơn so với Tương Ly và Quý Viễn, nhiều nhất cũng chỉ là học sinh trung học, nhưng
sự thực lại làm cho người ta mở rộng tầm mắt.
Bộ dạng của hắn cùng Tương Ly có đến 5 phần giống nhau nhưng ngũ quan không quá cương nghị,
ngược lại rất nhu hòa. Tương Ly lạnh như băng không thích nói cười, hắn
lại cực kỳ thích cười, hơn nữa mặt cười ôn hòa hữu lễ, nếu trở về cổ đại có thể hình dung bằng mấy từ sau: khiêm khiêm công tử, ôn nhuận như
ngọc, dùng để nói về hắn thập phần chính xác.
Nhưng xét cho cùng,
dù phong cách ăn mặc trẻ trung, cộng với khí chất nho nhã lễ độ, cũng
không thể phủ nhận hắn đã hơn 30 tuổi, trai già a!!!
Lắm chuyện,
lúc nào cũng bận rộn, sùng bái Thiên Thượng Hồng Phi, cư nhiên là một
nam nhân thành thục? Xin cho phép cô dùng từ ‘già’ để hình dung, bởi
nàng, Tương Ly, Quý Viễn bất quá chỉ mới 20, như vậy một nam nhân lớn
hơn bọn họ hẳn 1 giáp, dùng từ ‘già’ cũng không quá đáng?
Được
rồi, Hồng Phi thừa nhận, cô đang rất khó xử, căn cứ vào sự nhận biết
phiến diện của cô đối với Vô Thanh Vô Tức, lễ vật cô định tặng cho hắn
là một cây kẹo đường hình người khá lớn. Bây giờ cô làm sao dám đưa ra.
Rõ ràng nhìn thấy Hồng Phi rất kinh ngạc, Tương Sinh cười càng thêm vô
lại, lại bị vẻ mặt khó chịu của Tương Ly đuổi vào phòng bếp hỗ trợ. Quý
Viễn ở phía sau lặng lẽ bôi đen hắn “Hồng Phi, em đừng nhìn bộ dạng của
hắn mà lầm tưởng, bạn gái hắn nếu xếp hàng, có thể đứng chật kín sân thể dục của trường chúng ta.”
Tương Sinh đang đứng trong bếp hỗ trợ
Tương Ly nghe thấy những liền quay sang Tương Ly nói “A Ly, để riêng
miếng thịt bò kia ra, tí nữa ướp phải cho thật nhiều đường.”
Ô… lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo, dựa vào điểm ấy, không ai nghĩ rằng Tương Sinh cùng Tương Ly không phải người một nhà.
Điều hòa trong phòng vẫn tiếp tục tỏa ra hơi nóng, Hồng Phi cảm thấy bức bối khó chịu, ngay cả miệng cũng khô khốc.
Quý Viễn đứng lên tìm đồ uống, tìm một lúc lâu mới thấy chai đồ uống có ghi tiếng tây ban nha, nhìn màu sắc, có vẻ là nước trái cây, liền mang qua
cho Hồng Phi.
Mở bình ra, hương đào mật thoang thoảng, xác định là nước trái cây liền đưa cho cô.
Hồng Phi đang khát, trong chốc lát uống hết nửa bình.
Nhưng hình như càng uống càng có gì không đúng, da cô vốn trắng, cho dù nhiệt độ phòng lên cao cũng chỉ ửng đỏ đôi chút, đồ này vừa uống vào bụng,
mặt liền đỏ như trái cà chua chín, Quý Viễn hoảng hốt, vội kêu Tương
Sinh cùng Tương Ly ra.
Tương Sinh vừa thấy chai đồ uống, thổn thức một tiếng nói “Giỏi cho tiểu tử ngươi, dám đem rượu 400 cho người ta uống, bụng dạ khó lường.”
“…Này… đây là tiếng tây ban nha, ta đâu biết là rượu, ta nói a Ly ngươi tại sao lại đem thứ này vứt lung tung?”
“Này ngọt.”
“….” Tương Sinh cùng Quý Viễn không còn gì để nói, nhìn Hồng Phi ánh mắt dần mê ly, nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải.
“Nóng.” Hồng Phi hai mắt khép hờ, môi xinh hé mở. Ba người nhìn bộ dạng này, nhất thời ngây ngẩn.
Hồng Phi đột nhiên kéo áo lông, bắt đầu cởi cúc áo sơ mi, đến khi cô cởi
được hai cúc, ba người mới từ trong mộng tỉnh lại, vội vàng đem cô giữ
chặt.
Ba kẻ trong phòng đều không phải Liễu Hạ Huệ, tâm có thể không loạn, nhưng nếu tiếp tục cởi ắt sẽ xảy ra chuyện.
Hồng Phi không cởi được áo, lại thêm men rượu làm cho tính tình bộc phát,
tay cầm bình rượu vừa uống vừa náo loạn “Ta…. ta ghét nhất bị người gạt, ách, bị gạt.”
“Nhưng là…” Nàng đột nhiên đưa tay túm lấy cà-vạt
của Tương Sinh “Vô Thanh Vô Tức, ta không thể nói cho ngươi biết…. ách,
ta chính là Thiên Thượng Hồng Phi, sẽ rất mất mặt.”
“Còn có
ngươi.” Hồng Phi buông Tương Sinh ra, đập bàn, chỉ Quý Viễn nói “Ngươi
tại sao thích lõa thể, làm hại ta gặp ác mộng, mơ thấy ngươi…. ngoài đời cũng cởi sạch.”
Nói xong, đi đến trước mặt Tương Ly, bàn tay
trắng nõn của cô bắt lấy mặt anh, sau đó cười khanh khách. Tương Ly có
thể ngửi được hương rượu cùng với hương thơm thuộc về riêng cô.
“A a, anh….. nhất định không biết ta chính là Tiểu Tư