
trong sạch cho nàng.
“Có điều người hầu phải mặc y phục của người hầu.”
Nói xong, nhấn vào thương thành trong trò chơi, mua một bộ y phục nô tỳ mới nhất, giao dịch với Tiểu Tước Ưu Thương.
Hồng Phi nhận lấy, vừa thấy trực tiếp nằm ngay đơ.
Không biết mấy tên thiết kế y phục trong Thiên Địa biến thái hay cố tình chơi ác, y phục mới của người hầu đổi từ y phục thông thường thành diễm lệ
mê người(điều chỉnh góc độ một chút là có thể thấy được phần lót màu
hồng), tất chân màu đen có nhiều lỗ hổng, màu da, đùi nhìn không sót thứ gì, cái nơ con bướm vốn kết trên ngực cũng buông lỏng một chút, ngẫu
nhiên có thể nhìn thấy bộ ngực phập phồng, ngay cả dây buộc tóc màu
trắng trên đầu cũng rũ xuống một bên, trông giống như vừa bị chủ nhân
dạy dỗ….
Mặc cái này so với loã thể càng làm cho người ta suy nghĩ ám muội hơn à nha.
“Ta vẫn là loã chiến đi.”
“Không được.” Ngay lập tức vấp phải sự phản đối mạnh mẽ.
Đánh Bối Lạp Tư Thông nhiều nhất chỉ có 2 tổ, nói cách khác boss Bối chỉ tiếp kiến 16 người, nhiều hơn không gặp.
Hồng Phi bọn họ tổng cộng có 12 người, chia làm hai tổ.
Thời điểm phân công công tác, phát hiện một vấn đề thực cấp thiết, bang hội có hơn 10 người, pháp sư không thiếu,chiến sĩ không thiếu, cung thủ
không thiếu, thợ rèn cũng có, duy độc chỉ thiếu có mục sư -0-!
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Tiểu Tước Ưu Thương. Hồng Phi đã có acc
cấp cao như vậy, acc phụ tất nhiên không dụng tâm luyện cấp, thường
xuyên trà trộn trong đám người uống nước ăn cơm nói chuyện phiếm, mặc kệ những việc khác. Bởi vậy tuy đã là dị sĩ, nhưng một điểm kỹ năng cũng
chưa từng dùng qua. Này cũng có thể coi là acc có tính cơ động vô hạn –
tỷ như lúc này bang hội thiếu thầy thuốc, nàng đương nhiên phải gánh lấy trách nhiệm cứu tử phù thương.
“Tiểu ưu ~~~ ngươi theo chúng ta đi.”
“Tiểu ưu mm, làm thầy thuốc cũng không tệ nha, cứu tử phù thương là giấc mộng của nữ hài tử.”
Giấc mộng cái đầu! Bang hội nhiều mẫu như vậy, tại sao đến một cái thầy thuốc cũng không có?
Hồng Phi có một tật xấu, cung thủ, pháp sư, chiến sĩ, thích khách nàng đều
chơi hết, chỉ duy độc không chơi mục sư. Tuy mục sư cũng có kỹ năng,
nhưng tác dụng chủ yếu là thêm buff và cứu người. Hồng Phi không phải
người theo chủ nghĩa hòa bình, cái loại đứng sau lưng người khác, việc
làm xiêm y cho người khác nàng mặc kệ.
Bất quá tình thế cấp bách,
hiện tại mục sư là chức nghiệp khan hiếm, đây lại cũng chỉ là acc phụ,
thế nên Hồng Phi liền an ủi chính mình, coi như bổ sung một ít tri thức
về các chức nghiệp của Thiên Địa đi.
Vì thế sử dụng thâu kỹ năng, ở chủ thành A-Ten tìm một số thầy thuốc thâu kỹ năng hồi phục sinh mệnh,
phong chi chúc phúc, khởi tử hồi sinh, tỉnh giác quang hoàn, thần thánh
quang huy, chân khí hộ thể …v…v… nhìn thấy nhiều trạng thái cùng kỹ năng như vậy, Hồng Phi có chút đau đầu. Nàng… quả nhiên không thích hợp làm
thầy thuốc a.
Tổng cộng có hai đội ngũ, chỉ có một thầy thuốc là
không đủ, mọi người gãi đầu gãi tai một lúc, rốt cuộc nhớ đến acc trước
của Lưu Ly tiểu dd hiện giờ đã đi ngủ… tuy cấp bậc thấp, nhưng tốt xấu
cũng là mục sư, chộp tới chộp tới.
Tuyết đại thần cũng nghĩ như
Hồng Phi, đời này chưa từng tham gia hoạt động bang hội, khi nghe thấy
có nhiều người cùng nhau đánh boss cũng là tâm động vạn phần, vì vậy đối với đề nghị giết hại đóa hoa tương lai của tổ quốc không chút nào dị
nghị, ngược lại kiên định bước tới, trực tiếp đem Lưu Hoả dd hiện đang
ngủ chảy nước miếng bắt đến.
“Ca ca” Lưu Hoả tiểu bằng hữu dụi dụi đôi mắt nhập nhèm “Trời đã sáng rồi sao?”
“Vào acc Tuyết Hoa Lưu Ly.”
“Không phải chính huynh nói dùng acc nữ không truy được lão bà sao?”
“Vào acc này, có thể nghe được giọng nói người hầu của ta.”
Lười giải thích, nhưng lại mang theo lực hấp dẫn chí mạng.
“Thật sự?” Khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời bừng sáng, đầu không mê, chân không
loạn, bật người tỉnh dậy, chạy tới trước máy tính đăng nhập vào trò
chơi.
Ước chừng 5 phút sau, những người đang ở trong phòng tán gẫu như được âm thanh của Lưu Hoả tiểu dd, tuy rằng non nớt, nhưng lại rất
dễ nghe.
“Tỷ tỷ, ngươi ở đâu.”
“Đây.”
“Tỷ tỷ, vì sao
không tán gẫu, còn đánh chữ a? Là cảm nên yết hầu không thoái mái sao?
Tỷ ở thành thị nào? Đã sang mùa đông rồi sao? Phải mặc nhiều quần áo
nha.”
Tiểu đệ đệ 11 tuổi có thể quan tâm người khác như vậy, Hồng Phi rất cảm động, hít một hơi thật sâu, nàng đánh ra một hàng chữ.
“Ta không sinh bệnh, đừng quá lo lắng, chẳng qua tỷ tỷ phát thệ không tán gẫu.”
“Nga…” Tuy rằng ngoan ngoãn không yêu cầu, bất quá Hồng Phi có thể cảm nhận rõ sự tiếc nuối trong tiếng kêu kia.
Khụ, nếu chỉ kêu một tiếng, không tính là phá lời thề nha.
“Meo meo.”
“Mèo hoang ở đâu ra.”
-_-!!
“Meo meo meo meo.”
“A, là Tiểu ưu thương nhi.”
“Oa! Ưu thương mm ngươi thanh âm nghe rất êm tai, mềm mại ôn nhu, ngươi
không chịu mở miệng. Ta thiếu chút nữa hoài nghi ta và ngươi cùng là
nhân yêu.”
Mềm mại ôn nhu!!
Rơi lệ ~~
Kỳ thực đây mới
là nguyên nhân tại sao nàng không tán gẫu ở kênh ngữ âm nha, cường thế
Thiên