
Ly Thương đại thần, hảo hưng phấn a.
[Bang hội'>[Bồ Đào Đa Đa'>: Kỳ thực ta có chút tò mò với giọng nói của Thần Phong Nhất Thụ.
[Bang hội'>[Ly Thương Chi Tuyết'>: Ta cũng muốn nghe xem thanh âm của người hầu rốt cuộc là dạng gì.
[Bang hội'>[Tiểu Tước Ưu Thương'>: Ta… ta không tán gẫu.
[Bang hội'>[Thần Phong Nhất Thụ'>: Tiểu ưu thương nhi… ngươi làm ca ca thương tâm.
[Bang hội'>[Tiểu Tước Ưu Thương'>: Ngại quá, ta đeo tai nghe lên, nghe các
ngươi chỉ huy được không? Ta phát thệ, không tán gẫu không gặp mặt…
[Bang hội'>[Vô Thanh Vô Tức'>: Gì a, đã phát thệ thì không nên phá bỏ, coi
chừng thiên lôi đánh xuống. Tiểu ưu a, ngươi chỉ cần nghe giọng nói mê
người của ca ca, không cần nói chuyện.
[Bang hội'>[Thần Phong Nhất
Thụ'>: Vô sỉ, a Ly ngươi mặc kệ hắn không trông nom, để mặc hắn đi quấy
nhiễu tình dục người hầu của ngươi?
[Bang hội'>[Ly Thương Chi Tuyết'>: Muốn ta đem những gì vừa chụp được đưa cho Thiên Thượng Hồng Phi?
[Bang hội'>[Vô Thanh Vô Tức'>: -0-!! A Ly, ta hận ngươi!!!
[Bang hội'>[Mị Vũ Chi Giả'>: Được rồi, đừng nhiều lời vô nghĩa, ta đã lậpmột
phòng, mọi người vào đó nói chuyện đi, mật mã là123321.
Hồng Phi mở phòng tán gẫu, tìm được phòng, nhập vào mật mã, bắt đầu đăng nhập.
Ở bên trong đã có hai ba người đang tán gẫu.
“Hai, ta là Mị Vũ Chi Giả, mọi người có thể bảo ta là tiểu mị.”
Thanh âm giống như trong tưởng tượng của Hồng Phi, có hương vị trầm ổn của tỷ tỷ trong nhà.
“Ta là số 1.”
“Ta là số 2.”
“Ta là số3.”
Tên không sai biệt, thanh âm cũng không tệ lắm…
“Ta Là Tân Nhân, mọi người buổi tối tốt lành.”
“Dựa vào! Tân nhân cư nhiên là nam? Ngươi chơi nick nữ?” Lại một thanh âm
vang lên, ngừng một chút, lại nói tiếp “Ta là Tiểu Tiểu Tích Đáp.”
“Ta là Bồ Đào Đa Đa.”
“Hai… bản công tử cũng đến.”
Nghe được giọng nói của Vô Thanh Vô Tức làm cho Hồng Phi lắp bắp kinh hãi.
Nguyển bản vốn tưởng giọng hắn rất khô cứng, giống như tiếng tranh cãi
ồn ào, nhưng kỳ thực trong đó lại phát hiện có điểm trầm thấp, nếu buổi
tối trước khi đi ngủ hát nhạc nhẹ, phỏng chừng có thể rất nhanh ru người ta ngủ, ôn nhu an tường.
Cho nên, người không thể chỉ nhìn tướng mạo, giọng nói không đại biểu tính cách một người a.
“A Ly, a Ly! Nói chuyện.”
Kêu to như vậy, làm người ta khó chịu nha. Bất quá trong tai nữ hài tử, lại mang một phong vị khác.
“Ân.”
Đại thần vẫn duy trì hình tượng ít nói, chỉ phát ra mỗi một âm tiết, nhưng cũng đủ để cho chúng nữ thét chói tai.
Có điểm lười nhác, có chút thuần hậu, làm cho người ta vô phương chống cự.
“Người hầu có đến đây không?”
Hồng Phi bị tiếng nói này hấp dẫn, thiếu chút nữa phát ra âm thanh, hoàn hảo lập tức khôi phục tinh thần, gõ nhanh hai chữ.
“Đến đây.”
“A, a, đã đông đủ.” Thần Phong Nhất Thụ là người xuất hiện cuối cùng, tiếng nói của hắn đích thực không làm cho người ta thất vọng, có một loại
hương vị đặc biệt, hơn nữa, làm người ta cảm thấy có chút quen thuộc….
“Thực chậm.” Vô Thanh Vô Tức lẩm bẩm một tiếng.
“Nhìn diễn đàn.”
“Nghiên cứu….” Hồng Phi chủ động đánh một hàng chữ.
“Ân. Các ngươi biết nguyên nhân các bang hội khác bị diệt cả đoàn không?”
“Như thế nào?”
“Bối Lạp Tư Thông công kích quần thể trong phạm vi 180 độ, thương tổn thấp nhất là 3 vạn+.”
3 vạn+, cho dù là võ giả mãn cấp có sức phòng ngự cao nhất cũng không thể ngăn được một kích.
“Trách không được…”
“Bất quá ta có một đề nghị.”
“Nghĩ ra kế hay? Không hổ là a Viễn, đối với trò chơi tiến công chiếm đóng đều rất quen thuộc.”
Hồng Phi cũng phi thường tán thưởng những kiến giải của Thần Phong Nhất Thụ
trong trò chơi, bởi vậy xem nhẹ hai chữ a Viễn, vểnh tai lên nghe.
Bên kia truyền đến một trận cười khẽ “Biện pháp giết boss ta không có, bất quá nếu công kích của Bối Lạp Tư Thông cao như thế, chúng ta có mặc
trang bị hay không cũng như nhau, không bằng, loã chiến đi.”
Hồng Phi quay đầu, lệ rơi đầy mặt, Thần Phong Nhất Thụ này, đầu óc có thể bình thường một chút được không?
Bất quá đầu óc không bình thường hiển nhiên không chỉ có một vị, đề nghị
đáng kinh như thế lại được đa số phiếu thông qua. Duy chỉ có Hồng Phi
cùng Ly Thương Chi Tuyết kiên quyết không chịu.
“A Ly! Nếu ngươi không thoát, bản công tử sẽ thân chinh đi máy bay đến thoát quần áo thật của ngươi.”
“A, ngươi đánh thắng được hắn sao?” Thần Phong Nhất Thụ sama ở bên cạnh tạt gáo nước lạnh.
“Đánh… bất quá…ô…”
“Bất quá ngươi có thể mua vé đến chỗ Tiểu ưu thương nhi thoát quần áo của nàng.” Thần Phong sama chỉ sợ thiên hạ không loạn.
“Không được, có thoát cũng phải thoát của Hồng Phi nhà ta.” Oa oa, nghĩ cảnh yy liền chảy máu mũi.
“Vô Thanh chết tiệt, ngươi dám khinh nhờn chủ nhân của chúng ta.” Quả nhiên khiến cho chúng người hầu của Hồng Phi căm phẫn.
Gân xanh trên trán Hồng Phi nổi lên, nhịn thật lâu mới không nhảy ra mà nói:
Ưu Thương là nàng.
Hồng Phi cũng là nàng.
Thoát cái đầu ngươi mà thoát.
“Ta mặc kệ. A Ly ngươi nếu không thoát, ta nói cho Tiểu ưu ngươi.”
Ly Thương Chi Tuyết ho khan một tiếng, thoả hiệp “Được rồi.”
“Bất quá, người hầu nàng không phải thoát.”
-0-! Không hổ là chủ nhân a. Bảo vệ