
hông đội trời chung!”
Đông Phương Thước vui vẻ cười lộ ra hàm răng trắng noãn chỉnh tề,hợp
với nét mặt anh tuấn mê người đi qua đám phụ nữ nơi đó phải hít một ngụm khí lạnh! Chỉ nghe hắn khoác lác vô sỉ nói: “Tiểu Diệp Tử,anh sao có
thể mất trí nhớ,em đừng đoán bậy,chúng ta trước kia căn bản không biết
nhau.Huống chi tôi cũng không coi bói, kiếp trước chúng ta có phải kẻ
địch không tôi không thể khảo chứng.Nhưng tôi phải nói với cô,ở trước
mặt tôi vĩnh viễn không cần nhắm mắt lại,bởi vì. . . . . . tôi ghét cảm
giác bị người ta xem nhẹ,nhất là. . . . . . người tôi chủ động đến
gần!Còn nửa,sau này cho phép cô gọi tôi là. . . . . . Thước.”
——— Rõ ràng đang cười sáng lóa lại làm Diệp Vị Ương cảm thấy lạnh run trước nay chưa có.Lần này trong lời nói ý cảnh cáo đặc biệt rõ ràng!
Xem ra,cô nhắm mắt thiếu chút đụng phải lằn ranh người vui buồn thất
thường.Người trong đầu rốt cuộc đang suy nghĩ gì? Lúc cô cho rằng hắn sẽ giận dữ hắn lại cố tình bình tĩnh! Đến khi cô thả lỏng hắn lại trở
mặt,hơn nữa dù có không vui bên ngoài vẫn trông rất đẹp trai!
Haizz,mặc kệ thế nào đi,người mất trí nhớ thật sự là một người rất nguy hiểm! Chỉ sợ bây giờ đã rất khó thoát?
Rốt cuộc Đông Phương Thước ôm Diệp Vị Ương đặt trên mặt ghế phòng khách cửa hàng.
Hừ,từ đường lớn đến cửa tiệm khoảng cách mới trăm mét,cô lại thấy đau khổ như một thế kỷ vậy!
Người thay đổi thất thường trực tiếp đi chọn lựa quần áo giùm cô,cô
có nói qua muốn nhận quà hắn tặng sao? Cô hiện tại không muốn đến hiện
trường hôn lễ có được không!
Đông Phương Thước chọn một bộ dạ phục màu đen tinh khiết cổ trễ thấp
đưa cho người bán hàng bên cạnh,sau đó nho nhã nói:”Xin chào,chân bạn
gái tôi bị thương,phiền cô giúp cô ấy mặc bộ đầm này,chúng tôi phải vội
vàng đến tham dự hôn lễ người bạn.” ikienthuc.org
Nữ bán hàng liên tục gật đầu,nói mặt hâm mộ nói: “Được được được,xin
tiên sinh cứ yên tâm, bạn gái ngài da rất trắng,mặc vào bộ dạ phục số
lượng có hạn trên thế giới nhất định sẽ rất mê người .”
Diệp Vị Ương không thể làm gì bị động được nữ bán hàng đỡ vào phòng
thay đồ,cô hiện tại suy nghĩ đã đủ hỗn loạn,không muốn nhiều lời thêm
nửa.
Nhưng rất dễ nhận thấy,cô hôm nay nhất định không được yên tĩnh.Trong phòng thay đồ lần nữa truyền đến tiếng than thở hâm mộ của người bán
hàng: “Tiểu thư, bạn trai cô thật rất quan tâm cô,hơn nữa. . . . . . vừa nhìn đã biết là người có tiền!Cô nhất định rất hạnh phúc?Lễ phục này
xuất xứ từ một nhà thiết kế vô cùng thần bí thiết kế ra hơn nửa rất hoàn mỹ!”
Diệp Vị Ương nhíu nhẹ chân mày,cô dĩ nhiên biết chiếc váy này do ai
thiết kế! Chính cô là nhà thiết kế anh túc đó đây! Đông Phương Thước
đúng là đại ngốc nghếch! Tiêu nhiều tiền mua một bộ váy do cô thiết kế
rồi tặng cho cô,quả thật Bại Gia Tử lãng phí tiền mà!
Bạn gái? Buồn cười,cô có điểm nào giống như bạn gái Đông Phương Thước hả ? Nói cô hiện tại như nữ giúp việc gặp rủi ro còn thích hợp hơn.
Nhìn dạ phục màu đen trên người hoa lệ lại tinh xảo,nếu như có thể cô nguyện ý bỏ đi những thứ xa hoa đổi lấy một tình yêu bình thường.
Nữ phục vụ thấy Diệp Vị Ương không thích lắm,cô không nhiều lời chỉ
an ủi: “Tiểu thư,không gạt cô đâu,dạ phục này mặc trên người cô thật rất đẹp mắt,ánh mắt bạn trai cô thật chính xác,số đo lớn nhỏ đúng là vừa
khít.Chúng ta mau ra thôi,đừng để bạn trai cô đợi lâu,tin tưởng tôi,ngài ấy thấy cô nhất định hai mắt tỏa sáng đấy!”
Cô muốn hai mắt tỏa sáng chính người kia chứ chưa bao giờ muốn người
khác,chỉ có. . . . . . Thanh Phong Tuấn.Nhưng trong lòng người kia hiện
tại chỉ có mỗi Hàn Thiên Tuyết ?
Nghĩ như vậy,trong lòng lại thấy đau quá.
Đi đi,đi cùng Đông Phương Thước mất trí nhớ đi đến hiện trường hôn lễ thôi,cô muốn xem thử khi cô cùng người đàn ông khác xuất hiện trước mặt Thanh Phong Tuấn hắn có để ý không.Nếu như. . . . . . Hắn vẫn thờ ơ
không để ý.Vậy cô có thể hết hi vọng.
Ra quyết định dứt khoát,cô bỗng nhiên thấy có chút áy náy với Đông
Phương Thước,dù sao. . . . . . từ giờ trở đi cô quyết đinh lợi dung hắn
một lần.
Khi Diệp Vị Ương mang theo tâm tình phức tạp chậm rãi đi ra khỏi phòng thay đồ nhưng không thấy bóng dáng Đông Phương Thước!
Sâu trong lòng cô bắt đầu lo lắng!Chả lẽ trời cao tính đuổi tận giết
tuyệt cô sao? Cô mới quyết định phối hợp người này diễn một vỡ kịch,đánh cuộc đến hiện trường hôn lễ Thanh Phong Tuấn,kết quả. . . . . . không
thấy Đông Phương Thước?
Diệp Vị Ương mất mác ủy khuất cúi thấp đầu,môi vô ý cong lên,người
mất trí nhớ đúng là không thể tin,một chút kiên nhẫn cũng không có,nói
một tiếng cũng không nói đã rời đi. Cô xoay người tính toán vào phòng
thay ra lễ phục đắt giá trên người trả lại cửa hàng.
“Huýt ———”
Lại nghe rõ ràng tiếng huýt sáo vang lên.
Diệp Vị Ương nghi hoặc ngẩng đầu,mắt trợn to lạ thường,không tin nổi
nhìn cái tên đang nhếch môi cười nhạt! Thì ra hắn không bỏ đi,mà . . . . . . đi mua giày cho cô!
“Chậc chậc,Tiểu Diệp Tử,quả nhiên mỹ nhân quay đầu mỉm cười rất đẹp
ah!Rất đẹp đấy!” Đông Phương Thước cười sang sảng khen ngợi cô.Thậm chí
ánh mắt n