XtGem Forum catalog
Thiên Hạ Hoan Ca

Thiên Hạ Hoan Ca

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327615

Bình chọn: 10.00/10/761 lượt.

iện ra sao?

Tim đập mạnh và loạn nhịp , bên tai truyền đến tiếng rên rỉ mơ hồ.

Sống lưng cứng đờ, nàng đứng dậy, men theo thanh âm kia cẩn thận đi qua, thấy phía sau một màn lụa mỏng, ánh trăng như hoa, hoa mỹ cẩm y,nam tử tóc trắng nằm trên đất, đúng là Dung Hoan.

Bảo Thù mừng rỡ quỳ xuống, lay tỉnh hắn: “Tứ sư huynh, Tứ sư huynh?”

Dung Hoan cau mày, đôi môi khẽ run.

Bảo Thù thấy lay hắn không được, nhất thời nóng lòng, nắm tay của hắn hung hăng cắn một cái.

“Ngô.” Hắn rốt cục mở mắt, một đôi miêu nhãn cho dù ở trong hoàn cảnh tối tăm này vẫn như cũ lưu quang dật thải, nhìn thấy Bảo Thù, kinh ngạc giật mình, vội ngồi dậy: “Tại sao ngươi lại ở nơi này?”

Thật ra thì hắn muốn hỏi là, tại ta lại ở nơi này? Lúc chạng vạng đi tìm Nhị sư huynh thì vừa vặn ở ngoài điện gặp hắn, nhỏ giọng nói sư phụ có việc gấp bảo bọn họ xuất cung một chuyến. Kết quả còn chưa đi đến cửa cung, hắn lại nói mình quên mang pháp khí, hai người lại quay lại Tri Vi Điện.

Uống một chén trà thơm xong, đầu hắn có chút choáng váng, Nhị sư huynh lại đang cười. . . . . .

Bảo Thù nín khóc nãy giờ, lúc này toàn bộ tuôn ra ngoài hết, kéo lấy tay áo của hắn khóc lấy khóc để: “Tuyết Tử Anh đem. . . . . . Đem ngươi đi, ô ô ô, Nhị sư huynh hắn xuất cung đi tìm ngươi, muội đang định đi tìm sư phụ, ô ô ô, tỉnh lại ở nơi này. . . . . .”

Dung Hoan vốn đang bực mình lại nghe nàng khóc lại càng bực hơn, tát nàng một cái, tức giận nói: “Nói xong rồi khóc!”

Bảo Thù cắn môi, đem lệ lại nuốt trở về, cố nén nửa ngày, mới đem trước ứng hậu quả nói rõ ra cho hắn nghe, bao gồm nơi này là Dạ Vi tẩm điện, pháp lực mình mất hết, linh ta linh tinh, một chữ không sót, chỉ sợ quên mất chi tiết nào.

Dung Hoan nghe xong, im lặng suy nghĩ .

Bảo Thù hoảng hốt, kéo tay áo hắn: “Tứ sư huynh, ngươi có làm sao không?”

Dung Hoan chợt nâng cằm lên, dưới ánh trăng cùng ánh nến mờ nhạt, con ngươi trong nháy mắt lưu chuyển huyết sắc, nếu ở bình thường, Bảo Thù chắc chắn nhảy dựng lên mà hét, nhưng giờ phút này, nàng chỉ cảm thấy cả người lạnh như băng.

Hắn mặt không chút thay đổi, giơ tay rút ra cây Lưu Ly cây trâm trên búi tóc Bảo Thù.

Mái tóc dài tán ra, Bảo Thù không khỏi kêu lên một tiếng: “Sư huynh, ngươi làm cái gì nha?”

Dung Hoan hít sâu, đem Lưu Ly trâm nhét vào trong tay Bảo Thù, nắm tay nàng lại, đặt trên ngực trái của mình, trầm giọng nói: “Nghe, nếu như ta nhịn không được, ngươi dùng cây trâm này, đâm vào đây.”

Bảo Thù trong bụng run lên, thử dò xét nói: “Nơi này là điểm chí mạng của huynh?”

Dung Hoan chần chờ một chút, rồi gật đầu: “Nhớ, nhất định phải chính xác!”

“Tứ sư huynh, “ Tiêu Bảo Thù gấp đến độ phát khóc, muốn vứt cây trâm đi lại bị hắn nắm chặt lại, vô lực nói, “Rốt cục là chuyện gì đang xảy ra, chúng ta không phải là đang tốt sao? Tại sao huynh lại muốn chết, chờ một chút nữa, Nhị sư huynh sẽ trở lại thì chúng ta liền được cứu. . . . . .”

“Ngươi có thể chờ nhưng ta sợ chờ không được!” Dung Hoan bỗng nhiên buông nàng ra tay, quay mặt qua chỗ khác. Hắn bây giờ tay chân nhũn ra, chân khí tan rã, muốn tự mình kết thúc cũng rất khó khăn, rõ ràng bị người hạ độc! Nhưng hắn bách độc bất xâm, không thể nào trúng độc, nhưng nếu hắn còn đoán không được có gì trong chén trà kia có gì thì vào luồng khí nóng ran dâng lên trong bụng hắn lúc này, chính là giải thích tốt nhất!

Hắn là loại người nào cũng quyết không phụ lòng phụ bạc, đã thế lại là Nhị sư huynh nữ nhân, chết cũng không thể đụng!

Dạ Mị, xem như ngươi lợi hại!

Dung Hoan cắn chặt răng, cười không ra tiếng, lảo đảo đi tới bên cạnh hồ, nhảy xuống nước.

Hay cho một chiêu điệu hổ ly sơn, rất hoàn mỹ! Nhị sư huynh dù như thế nào cũng không nghĩ ra, hắn ra cung đi tìm người, lại giấu ở trong tẩm điện của mình, bên trong! Chỉ là, chờ hắn trở lại phát hiện Bảo Thù cũng không thấy, tất nhiên sẽ kinh động mọi người trên dạ tiệc, lấy tu vi của cha và sư phụ , cho dù kết giới có xảo diệu đến mấy, muốn tìm được bọn họ cũng không phải việc khó.

Thời gian một nén nhang, hắn không tin, hắn Dung Hoan nhịn không được!

*

Trong âm ti, Dạ Vi lại một lần nữa cau mày đi ra kỹ phường, các kỹ phường trong thành mà Dung Hoan có thể đến, dựa vào tính cách của Dung Hoan, tuyệt sẽ không ủy khuất mình tới nơi thấp kém.

Trong lòng vô cùng lo lắng, hắn lấy Côn Luân phiến từ trong tay áo ra, nhẹ nhàng phe phẩy .

Pháp lực còn ở thời kỳ dưỡng bệnh, hắn không cách nào sử dụng minh nha, càng không cách nào sử dụng truy hồn thuật, nếu là Tuyết Tử Anh đem Dung Hoan dấu đi, cứ như vậy tìm đi xuống, không khác nào mò kim đáy biển. Hơn nữa, rất nhiều chuyện hắn không nghĩ ra, Tuyết Tử Anh vì sao lại chọn tối nay hạ thủ? Lại bị Tiêu Bảo Thù bắt gặp?

Cây quạt “Cạch” một tiếng khép lại, Dạ Vi sống lưng cứng đờ.

Dung Hoan nhất định vẫn còn ở trong U Minh cung! Thù Nhi gặp nguy hiểm!

Hắn phi hoa vê chỉ (*), nhảy vào giữa không trung, đạp lên cánh hoa đỏ thẫm, vội vã hướng về phía trong cung bay đi. Âm thầm nghĩ ngợi, cả tòa U Minh cung, nơi nào là nơi mình muốn không tới nhất? Nơi ở của Dạ Mị? Nơi ở của Minh Hậu? Nơi ở của Lưu