
c càng mạnh hơn. Bà vú không có biện pháp gì, Bảo Thù đành ôm hắn đi tới đi lui ở trong phòng, bị nháo cho tâm phiền ý loạn.
“Tiểu tử này có phải bị ốm rồi không?” Dung Hoan vươn tay, định sờ cổ hắn.
“Bị ốm cũng là do huynh làm hại! “Bảo Thù xoay lưng một cái, né tránh tay hắn, hung hăng trừng hắn một cái, “Huynh đầu óc bị teo lại rồi sao? Bảo bảo vừa mới đầy tháng mà huynh lại dám cho nó uống rượu, ngon lắm à?”
“Chỉ là một chút thôi mà!” Dung Hoan vẻ mặt đau khổ cố gắng tiếp cận, nửa xin lỗi nửa oan ức, “Mẹ ta kể, ta sinh không tới vài ngày là có thể uống mấy chén đâu, thật không biết Bảo Dung có phải là con đẻ của ta không, thật vô dụng a!”
Lời vừa ra khỏi miệng, trán hắn lập tức mồ hôi lạnh rơi rào rào.
Bảo Thù tức sùi bọt mép, thiếu chút nữa đem con ném sang một bên đi tới bóp chết hắn. Khuôn mặt tái mét, gắt gao trừng mắt hắn, trừng cho hắn co rụt người lại, cả đầu cũng không dám ngẩng lên. . . . Chiêu dùng ánh mắt giết người này, Bảo Thù bây giờ đạo hạnh khá cao.
“Ba!” Tiếng roi quen thuộc vang lên, sống lưng Dung Hoan thẳng đứng, sau đó nhảy cao ba thước, chân còn không chạm đất đã bị Quỷ cô nương véo tai: “Đầu ngươi bị lừa đá phải không? Ngươi một con chuột chết này, trộm dầu ăn trộm rượu uống tự nhiên khôngđáng kể, nhà ta bảo bối tôn tử là thân phận gì? Dám đem hắn ra so với ngươi?”
Lại một roi đánh tới, Dung Hoan kêu lên một tiếng đau đớn, rồi lập tức cắn răng nhịn xuống.
Bảo Thù trong lòng hoảng sợ, hắn gân cốt chưa lành, làm sao có thể chịu đòn được? Vội vàng nói: “Bà bà, ngài sao lại tới đây? Nửađêm rồi, có phải là do Bảo Dung làm ồn làm ngài và công công không nghỉ ngơi được?”
Tuy nói đêm khuya yên tĩnh, nhưng hai điện cách nhau khá xa, chẳng lẽ bảo bảo khóc ồn như vậy sao?
Quỷ cô nương lúc này mới ném roi sang một bên, đau lòng nhận Bảo Dung từ trong lòng Bảo Thù: “Ngươi cũng thật là, hài tử nháo đêm, làm sao cũng không sai người đi thông báo một tiếng? Nếu không phải công công ngươi thính tai, hài tử không chừng đã bịhai người các ngươi dày vò thành cái dạng gì nữa.”
Bảo Thù xấu hổ, đang định xin lỗi thì thấy Quỷ cô nương đưa ra hai ngón tay đặt lên cổ bảo bảo Lúc này mới nhớ ra, Lưu Dục Thiên quân y thuật rất cao, vừa rồi Dung Hoan là muốn bắt mạch cho bảo bảo . . . Bảo Thù hơi áy náy nhìn về phía Dung Hoan, lại thấy hắn đang lo lắng nhìn bảo bảo, trong lòng không khỏi ấm áp.
“Hình như không bị bệnh.” Quỷ cô nương cười cười, nhìn Bảo Thù nói, “Cố gắng có lẽ là bị hai người các ngươi cãi nhau làm cho khó chịu, cho nên mới khóc. Ta ôm về dỗ nó, ngươi thân thể vừa mới bình phục, nghỉ cho khỏe đi.”
Bảo Thù gật đầu, giao cho nàng tự nhiên là tốt nhất, chẳng qua là Lưu Dục . . . Hắn thích yên tĩnh như vậy.
Không đợi nàng nghĩ xong, người đã đi mất rồi.
Xoa bóp cánh tay đau nhức, Bảo Thù ngáp một cái rồi bò lên trên giường, nhắm mắt lại hồi lâu rồi lại mở ra, nghiêng đầu buồn bực nhìn về phía Dung Hoan: “Huynh không lại đây ngủ mà còn đứng dựa vào tường làm gì?”
Dung Hoan như đột ngột hoàn hồn, ừ một tiếng rồi đi tới nằm bên cạnh.
Trong phòng yên lặng đến đáng sợ. Vốn bảo bảo nên giao cho bà vú chăm sóc nhưng Bảo Thù không nghe theo, mỗi đêm đều ôm bảo bảo đi ngủ mới yên tâm. May mà giường lớn, đặt ở giữa nàng và Dung Hoan hai người cũng không có vấn đề gì.
Thân là một con heo, Bảo Thù có đầy đủ mọi phẩm chất của heo, ngủ là sấm đánh cũng không tỉnh, không những thích đá chăn mà nửa đêm còn hay nói mê. Mấy tháng sau khi sinh bảo bảo, lại có thêm một người so với người kia ầm ĩ. Dung Hoan dây thần kinh yếu ớt chịu không nổi gió thổi cỏ lay. Có đôi khi mở mắt thấy bình minh, lại vô thức nhớ lại những chuyện từ khi còn nhỏ tới nay.
Hắn hoài nghi mình có phải đã già rồi không, làm sao hơi một tí lại ngồi nhớ về những chuyện trước đây?
Bảo Thù trở mình một cái, nàng cũng ngủ không được.
Ánh nến rồi tắt, ánh trăng lành lạnh, trong phòng tối đen, nhìn không thấy nghe không được, chỉ có một mùi hương không ngừng tràn vào trong mũi. Mùi này, nàng nhớ kỹ trong lòng, đây là mùi của Dung Hoan, chỉ mình Dung Hoan mới có.
Trước đây, nàng rất xem thường một đại nam nhân trên người mùi hương lượn lờ, nàng nghĩ nam nhân nên giống như cha, phải mang theo mùi thuốc lá, như vậy mới gọi là nam nhân. Nhưng, khi Dạ Vi xuất hiện làm nàng thay đổi, lúc đó, nàng lần đầu tiên biết rằng mùi hoa lan nhàn nhạt, lại có thể làm cho người ta thoải mái như vậy . . .
Bảo Thù âm thầm bóp tay, làm sao lại nghĩ tới hắn?
Nàng hôm nay đã là vợ, làm mẹ, hắn và nàng cho dù gặp lại cũng chỉ có thể là người dưng.
Huống hồ, một đường này đi tới, Dung Hoan vì nàng thay đổi bao nhiêu, trả giá bao nhiêu, cho dù lòng của nàng là tảng đá, cũng phải tan ra. Nhưng, thái độ hắn đối với nàng, từ đầu đến cuối vẫn rất kỳ quái . . .
Bảo Thù cắn cắn môi, xoay mình hai cái, trống không, trở mình một cái nữa, vẫn trống không.
Quỷ tha ma bắt cái giường này đi, vì sao lại lớn như vậy? Trở mình ba lần cũng không gặp được người!
“Thù Nhi muội làm sao vậy? Khó chịu chỗ nào? “ Trong bóng tối, Dung Hoan cúi đầu hỏi, một tay đẩy vai