XtGem Forum catalog
Thiên Hạ Đệ Nhị

Thiên Hạ Đệ Nhị

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324671

Bình chọn: 9.5.00/10/467 lượt.

hòng hộ, một

mạch đi thẳng đến chỗ sâu của phó bản.

[Tổ đội'> Vô Hoa Tuế Nguyệt: Anh Tội Phạm thật sự quá lợi hại.

Hắn không nói một lời.

[Tổ đội'> Vô Hoa Tuế Nguyệt: Anh Tội Phạm, trang bị của anh tuyệt quá.

Hắn yên lặng, tôi nhìn xem, cuối cùng cũng tiếp lời.

[Tổ đội'> Đội trưởng Mộc Tương Phi: Trang bị của Bi Kịch cũng rất tuyệt mà.

Cái nick nữ đáng yêu này hẳn là do Bi Kịch kéo rồi. Mà giờ khắc này hắn đi theo sau người tôi, cũng yên lặng.

[Tổ đội'> Vô Hoa Tuế Nguyệt: Chị Phi Tử, cho em vòng sáng này được không?

[Tổ đội'> Đội trưởng Mộc Tương Phi: Có thể.

Con Boss cuối cũng là một thích khách, biết phân thân, nick nhỏ rất dễ chết.

Tôi đứng chung một chỗ với Tội Phạm, chờ nó phân thân sẽ mở bảng tám, nó vừa ngã xuống thì trên màn ảnh xuất hiện một hàng chữ.

Hệ thống thông báo thế giới: Mộc Tương Phi đánh thiện hạ đệ nhất ác

nhân răng rơi đầy đất tại Thiên Lao, Hàm Quang vội vàng rơi xuống nơi

sâu.

[Tổ đội'> Vô Hoa Tuế Nguyệt: Chị Phi Tử, có thể chia Hàm Quang cho em không?

Tôi cau mày, thật ra thì tôi đã quen dẫn nick nhỏ đi phó bản, tất cả

trang bị đều chia cho họ. Có thể đây cũng là lý do tôi tiêu xài lớn như

vậy, nhưng mà….

[Tổ đội'> Đội trưởng Mộc Tương Phi: Em là một pháp sư muốn lấy trang bị của thích khách làm gì?

[Tổ đội'> Vô Hoa Tuế Nguyệt: Em có thể cho ngựa….

Tôi vuốt trán, dùng Hàm Quang cho ngựa, cô thật đúng là….

Hệ thống: Đội trưởng thoái vị nhường Bi Kịch Ôi Bi Kịch, Bi Kịch Ôi Bi Kịch trở thành đội trưởng.

[Tổ đội'> Mộc Tương Phi: Bi Kịch anh chia đi.

[Tổ đội'> Đội trưởng Bi Kịch Ôi Bi Kịch: Ừ.

[Tổ đội'> Vô Hoa Tuế Nguyệt: Anh Tội Phạm, em có thể thêm anh làm bạn được không?

[Tổ đội'> Tội Phạm: Không thể.

Hệ thống: Tội Phạm rút lui khỏi đội ngũ.

[Bạn tốt'> Bạn nói với Tội Phạm: Không vui?

[Bạn tốt'> Tội Phạm nói với bạn: Sao đây? Thoát ra đi ngủ đi.

Thời gian trong trò chơi luôn trôi qua rất nhanh, tôi lấy lại tinh

thần mới phát hiện mình đang ở trong nhà lão đại. Đáng chết, say mê quá

rồi!!!

Giọng nói của bọn Trần Nhiên thấp thoáng: “Nếu như lần này còn làm không xong thì anh có thể đi chết đi.”

“Có bao xa thì cút bao xa.”

“Ơ ….”

Tôi cắt ngang hai người: “Làm xong cái gì?”

Trần Nhiên không nói gì, sau đó rời khỏi. Tôi mới phát hiện ở đây chỉ còn lại có một mình tôi… Ặc, còn có lão đại. Ngẩng đầu nhìn đồng hồ,

trời, hai giờ rưỡi sáng rồi.

“Trễ quá rồi…” Tần Tấn đứng ở cửa nhìn tôi, khi ở nhà anh đã đổi bộ

đồ thoải mái màu vàng nhạt, cả người đẹp trai ấm áp: “Tối nay ở lại đây

đi.”

Nếu như nói lúc này tôi vẫn không nhìn ra được có gì đó mờ ám… Vậy

thật sự là tôi đang giả vờ ngây thơ rồi. Xét thấy giả ngây thơ sẽ bị

người dắt mũi, tôi quyết định vẫn hỏi rõ ra.

“Lão đại, có phải anh có gì không hài lòng với em không?” Tôi cố gắng cẩn thận dè dặt, anh hơi nhướng mày.

“Vậy anh có tìm được người thay em chưa?”

Anh sầm mặt: “Chuyện khi nào? Tại sao hỏi như vậy?”

“Em cảm thấy gần đây anh đối với em là lạ.”

“…” (Tần Tấn: Cuối cùng em cũng phát hiện ra rồi à…)

Anh đóng cửa lại đi đến, càng đi càng gần, tôi lui về phía sau, cuối cùng thành công dán sát vào vách tường.

“A Lạc, anh…”

“?”

Tay phải của anh chống lên tường, nửa nhốt tôi lại. Khoảng cách như

vậy khiến tôi nghĩ đến hai chữ: Dựng lông. Anh cứ vẫn ngập ngừng: “Anh…

em cảm thấy anh thế nào?”

Nếu như nói lúc trước, tôi sẽ nghĩ rằng cảnh này là anh muốn tỏ tình

với tôi. Nhưng giờ phút này tôi đã bừng tỉnh ngộ. Lẽ nào phương diện kia không được… Có cô gái làm anh mất mặt cho nên thiếu tự tin sao?

“Anh? Anh rất tốt ạ.” Tôi ra vẻ lơ đãng đẩy tay anh ra, dẫn anh đến

ngồi trên ghế salon, tiêu bớt mùi nguy hiểm của anh đối với tôi, phân

tích tỉ mỉ cho anh nghe: “Anh xem nhé, đầu tiên là dáng vẻ anh rất đẹp

trai. Ặc, dĩ nhiên đây là điều kiện bẩm sinh, chúng ta có thể quên đi.

Thứ hai, anh rất có tài nè. Anh xem tất cả mọi người trong công ty chúng ta rất ủng hộ anh…” Tôi thao thao bất tuyệt, kính ngưỡng anh gần như là nước sông liên miên chảy không dứt, lại phun trào như Hoàng Hà vỡ đê

không thể cứu vãn.

Cuối cùng tổng kết lại: “Đương nhiên là chẳng ai hoàn mỹ, có ai mà

không có một chút thiếu sót chứ? Huống chi hiện tại khoa học kỹ thuật

rất phát triển, có lẽ ngày nào đó sẽ có thể giải quyết được vấn đề này…” Vừa nói vừa suy nghĩ, thật ra thì anh có tiền như vậy, chắc là đã khám

không ít nơi rồi.

Nghe nói cái đó thật không dễ điều trị… Thật đáng tiếc, ông trời ơi, ông phí của trời quá mà….

Anh vẫn ngồi lắng nghe như cũ, vẻ mặt kia nếu nhất định phải dùng lời để hình dung thì… tôi nghĩ phải nói là…. chẳng hiểu gì cả.

Nói nhiều tất sẽ nói hớ, tôi dừng lại ở đây: “Lão đại, phòng tắm ở đâu?”

Anh chỉ xéo về một phía, tôi đi qua liền phát hiện không ổn. Tôi

không có khăn lông, không có áo choàng tắm, không có quần áo ngủ. Nhưng

nếu như không tẩy rửa mùi rượu và mùi bơ sữa bánh ngọt cả người….

Thật ra thì anh cũng rất hiểu ý, tôi chỉ quay đầu lại nhìn anh một

cái, anh đã hành động ngay. Trở về phòng ném cho tôi một chiếc áo thun

thật dài. Tôi nghĩ tôi nhất định đỏ mặt: “Của anh à?”

Anh cũng